🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

------oOo------ Chương 23 Nguồn: ebooktruyen.app Chương 23 – “Tôi đã nói sẽ để em đi sao?” —— Cái tát bất ngờ, trong lúc giãy giụa, Vưu Tình gần như dùng hết toàn bộ sức lực để vung tay. Bàn tay tê dại, cơ thể run rẩy. Lương Tây Triều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay cô đang dừng giữa không trung, đầu lưỡi l**m má, đôi môi mỏng cười cợt nhả: “Bảo bối à, em chỉ có chút sức này thôi sao?” Anh giữ chặt gáy cô, hôn xuống càng mãnh liệt hơn. Đến khi mặt cô đỏ bừng mới buông ra, sau đó đưa bên má kia của mình tới: “Bên này tát thêm một cái nữa đi, cho cân bằng.” Vưu Tình vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, không bao giờ ngờ tới anh sẽ có phản ứng này. Giọng cô run rẩy, th* d*c không ngừng trong lòng anh, quần áo xộc xệch bị anh tùy ý giày vò. Sự bình tĩnh, nhẫn nhịn thường ngày của cô vào khoảnh khắc này bắt đầu tan vỡ. “Lương Tây Triều… anh có thể bình tĩnh trước được không.” Lòng bàn tay Lương Tây Triều dừng lại giữa môi cô: “Em biết tôi thích nhất nghe em gọi tên tôi, có điều dùng giọng điệu này thì vẫn là lần đầu tiên.” Anh nhớ tới việc cô tự mình lo liệu chuyện xuất viện của Nhạc Bình, nhớ tới việc cô thường xuyên tắt máy, nhớ tới thái độ lạnh nhạt của cô, rồi đảo mắt, trước mặt là hình ảnh cô và Hạ Uyên đứng sóng vai. Anh mơ hồ đoán ra ý đồ thực sự đằng sau những chuyển biến của cô, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén. Lương Tây Triều cầm lấy điện thoại, gọi cho Văn Nghiệp, bảo anh thông báo cho nhãn hàng lập tức gỡ bỏ tất cả quảng cáo. “Không được!” Vẻ mặt Vưu Tình nghiêm lại, lập tức cúi người giằng lấy điện thoại của anh: “Không được, Lương Tây Triều!” Ngay sau đó, một chiếc cà vạt lạnh lẽo quấn lên cổ tay cô. Tim Vưu Tình chấn động, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, khó xử. Nhưng cô càng giãy giụa, chiếc cà vạt càng siết chặt. Thân hình cao lớn của anh bao phủ lấy cô, hai tay bị anh khống chế trên đỉnh đầu. Vải vóc xô lệch, tiếng th* d*c giãy giụa. Trong điện thoại, Văn Nghiệp do dự mãi, liếc mắt: “Hai người đang…?” Lương Tây Triều cúp điện thoại, cúi mắt nhìn xuống. Cổ tay trắng như tuyết của thiếu nữ bị chiếc cà vạt màu đen trói buộc, sự tương phản giữa trắng và đen vô cùng cấm kỵ. Cô không thể cử động, hoàn toàn mặc anh làm gì thì làm. Giờ khắc này, d*c v*ng khống chế bẩm sinh của đàn ông được thỏa mãn. Trong mắt anh chỉ có cô, và cô cuối cùng cũng một lần nữa rơi vào tay anh. Bảo bối trân châu nên được cất giữ cẩn thận, không ai được phép chạm vào. “Không được, Lương Tây Triều!” Ánh mắt Vưu Tình dừng lại trên chiếc điện thoại anh vứt sang một bên, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, từng chữ từng chữ lặp lại. Lương Tây Triều không lay chuyển: “Tôi đã nhắc nhở em rồi, đừng chọc tôi không vui.” “Quảng cáo là tôi muốn chụp, hợp đồng là tôi tự tay ký, anh dựa vào cái gì mà một câu nói là bắt người khác gỡ bỏ?” Cô chưa bao giờ nói một tràng dài như vậy trước mặt anh, từng chữ chất vấn lạnh thấu xương, lồng ngực phập phồng. “Lương Tây Triều, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì…” Vưu Tình từ từ cụp mắt xuống, giọng nói thấp đến không thể thấp hơn, như thể nản lòng từ bỏ mọi sự giãy giụa vô ích. Nỗi đau thương sâu thẳm nhất dưới đáy lòng phá tan trạm kiểm soát bình tĩnh, cơn lũ bất ngờ bùng nổ nhanh chóng nhấn chìm cô. —— Những lời chửi mắng của Trần Tuyết Vi vẫn còn văng vẳng bên tai, như từng lưỡi dao băng đâm sâu vào tim cô. “Tao không nên sinh mày ra, sinh ra cũng phải b*p ch*t mày!” “Đồ đòi nợ quỷ! Mày dám uy h**p tao! Mày muốn mạng mẹ mày à!” “Sao mày không đi chết cùng với ông ba ma quỷ của mày đi!” Cô từng cho rằng mình đã đủ “trăm độc bất xâm”. Nhưng tại sao vẫn không nhịn được mà sống mũi cay cay. Lách tách. Một giọt ấm áp rơi xuống tay Lương Tây Triều. Bất ngờ không kịp phòng bị, nóng đến mức cả trái tim anh như ngừng đập. Vưu Tình khóc. Cô nằm ngửa trên ghế sofa, mái tóc đen như thác đổ xõa tung, đôi môi bị giày vò đến đỏ mọng mím chặt. Từ đầu đến cuối, cô không hề phát ra một tiếng khóc thút thít nhỏ nào, nước mắt không ngừng thành dòng chảy xuống sau tai. Ngay cả rơi lệ cũng lặng lẽ như vậy. Vừa nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ mờ mịt của cô, khí thế quanh người Lương Tây Triều lập tức tan biến. Vẻ mặt anh phức tạp ôm cô đứng dậy, ôm vào lòng, khóa chặt, lòng bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô từng chút một. Sự tùy tiện ngang ngược trong nháy mắt biến thành luống cuống tay chân. “Tôi dọa em phải không? Hay là làm đau em chỗ nào?” Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô những lời dịu dàng: “Đừng khóc…” Một kết cục hoàn toàn khác xa với những gì Vưu Tình tưởng tượng về một cuộc chia tay bình tĩnh, tốt đẹp. Cô biết quá trình sẽ rất tồi tệ, thậm chí còn có thể nghiền nát chút tình cảm mong manh giữa họ. Nhưng hôm nay, cô nhất định phải có một kết quả. Cô quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục sống cuộc sống này nữa. Cô thật ra không muốn khóc, nhưng mấy ngày liền dốc hết sức lực gần như đã vắt kiệt tinh thần cô. Lồng ngực Lương Tây Triều vẫn trước sau như một tràn ngập cảm giác an toàn, ấm áp, rộng lớn, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cô. Vưu Tình nhớ lại những ngày đêm anh từng che mưa chắn gió cho cô. Lần cuối cùng. Cô siết chặt áo anh, từ từ nhắm mắt lại trong lòng anh… — Lương Tây Triều trước sau vẫn ôm cô. Cho đến khi phát hiện hơi thở của cô dần đều đặn trở lại, mới nhẹ nhàng nâng gáy cô đặt cô nằm ngay ngắn trên ghế sofa. Chiếc cà vạt trói tay cô đã sớm được cởi ra. Không ngoài dự đoán, một vệt đỏ hằn lên, trông đến đáng sợ. Lương Tây Triều trầm mắt nhìn chăm chú hồi lâu, từ từ cúi người xuống. Đôi môi mỏng lành lạnh chạm vào, mang theo sự dịu dàng không muốn đánh thức cô, nhẹ như lông vũ, nhưng lại khiến lòng anh xao động hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đây. Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trong tay anh, rõ ràng yếu ớt, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng khiến anh nghiện ngập, chìm sâu. Đôi tay này, lần đầu tiên anh nảy sinh ý nghĩ chiếm hữu, nắm chặt không bao giờ buông. Anh lướt qua khóe mắt cô vẫn còn vương chút đỏ ửng, rồi lại mím môi im lặng. ——- “Hai người… cãi nhau xong rồi chứ?” Nửa giờ sau, Văn Nghiệp gọi điện thoại tới. Lương Tây Triều ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu mạnh, châm một điếu thuốc, đứng cách xa nghe máy, giọng nói rất nhạt: “Không cãi.” Văn Nghiệp ở đầu dây bên kia cười, tự nhiên không tin. “Tôi nói cậu đừng không vui, với tính tình của hai người, ngay từ đầu tôi đã biết nhất định sẽ có một màn như vậy.” “Huống hồ cô gái người ta vốn dĩ không phải kiểu sẽ thuận theo tính tình của cậu, đừng nói với tôi là cậu không biết sự thuận theo của cô ấy đều là giả vờ nhé, hà tất phải vậy, thà rằng vui vẻ chia tay, phụ nữ thì thiếu gì.” Lương Tây Triều lạnh giọng ngắt lời: “Câm miệng.” “Được được được.” Văn Nghiệp quay lại chủ đề chính: “Vậy quảng cáo của Vưu Tình cậu còn muốn xử lý không? Tiền vi phạm hợp đồng tôi xem rồi, không cao, nếu cậu thật sự muốn, bên này tôi có thể trực tiếp lo liệu thủ tục cho cậu.” Lương Tây Triều quay đầu nhìn về phía ghế sofa. Trong trí nhớ của anh, cô rất ít khi khóc. Số lần không nhiều. Lần đầu tiên cũng là lần mới gặp, ở hành lang bệnh viện. Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt ngấn lệ, nhưng lại không hề bi quan. Đôi mắt đó sống động, tràn đầy sức sống của sự giãy giụa hướng về phía trước. Lần thứ hai là khi ca phẫu thuật giai đoạn đầu của Nhạc Bình không lý tưởng, liên tiếp nhận được mấy thông báo bệnh tình nguy kịch. Cô khóc như mưa trước giường bệnh, cuối cùng bị anh bế ngang ra ngoài. Rất nhiều lúc cô luôn tỏ ra lý trí, bình tĩnh hơn bạn bè cùng trang lứa, đến nỗi anh suýt nữa quên mất. Cô gái nhỏ bướng bỉnh trước mắt này bây giờ mới chỉ hai mươi tuổi, khi theo anh thậm chí còn vừa mới tròn mười chín. Sau lưng cô không cha không mẹ, trên vai còn phải gánh vác một phần trách nhiệm nặng nề, đêm không được ngủ, sợ ngày nào đó vừa mở mắt ra đã là tin dữ, người thân duy nhất cùng cô chia ly mãi mãi. “Không cần.” Lương Tây Triều cúp điện thoại, eo dựa vào thành cửa sổ, từ từ ngửa cổ, gân xanh căng cứng, chìm vào im lặng. Ngón tay truyền đến cảm giác nóng rát, là tàn thuốc rơi xuống. Anh nhẹ nhàng phủi đi, không cảm thấy đau, trước mắt liên tiếp hiện lên đôi mắt trong veo sâu thẳm lại đẫm lệ kia. Nước mắt cô làm ướt tim snh. Đêm đã khuya. Ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng trong thành phố đèn đuốc rực rỡ. Trong phòng lại không bật đèn, tầm nhìn u ám. Vưu Tình tỉnh lại, từ từ mở mắt, ánh mắt hơi trống rỗng nhìn lên trần nhà. Cô ngồi dậy, cúi mắt nhìn chiếc chăn mỏng trên người, ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại. Lương Tây Triều đứng trước ô cửa sổ sát đất thật lớn. Tay áo xắn lên nửa chừng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, bóng dáng mờ ảo trong ánh sáng nhập nhoạng lộ ra một chút suy sụp. Cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất. Ánh sáng trắng lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào, mặt anh không chút biểu cảm, giữa hai hàng lông mày vẫn là sự kiêu ngạo, khống chế thường thấy của kẻ bề trên. “Lương Tây Triều.” Vưu Tình giọng nhàn nhạt mở miệng. Anh xoay người, ánh trăng tỏa ra sau lưng anh. Lương Tây Triều dập tắt điếu thuốc mới bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Tầm mắt anh lướt qua lướt lại trên mặt cô. Ngay sau đó, như thể trong lòng không còn vướng bận, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ gáy cô, nhẹ nhàng v**t v* vành tai mềm mại mà anh trân quý nhất. “Yên tâm, tôi không động đến quảng cáo của em .” “Chuyện này cho qua, chúng ta đừng cãi nhau nữa.” “Em đừng khóc.” Ba câu ngắn gọn, anh quyết tâm nhẹ nhàng cho qua cuộc tranh cãi tối nay. Tính tình của anh và cô có phần rất giống nhau, đều rất bướng bỉnh, không dễ dàng cúi đầu. Trước đây khi chung sống, Lương Tây Triều mà không vui, hoặc là ra lệnh uy h**p, hoặc là lạnh nhạt với cô. Vưu Tình luôn là người chịu thua. Lần này người mở miệng trước lại là anh. “Khóc lâu như vậy mắt có phải rất mỏi không, tôi đi lấy túi chườm đá cho em.” Anh định đứng dậy, Vưu Tình giữ tay anh lại. “Không cần.” Lương Tây Triều cười: “Còn giận dỗi với tôi à bảo bối.” Anh vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mí mắt, chóp mũi, rồi đến môi cô, nhẹ nhàng chạm m*t, dịu dàng mân mê. Anh nói: “Chuyện qua rồi, chúng ta cho qua nhé.” Anh lại nói: “Nghỉ đông đưa em ra ngoài chơi được không, đi đâu cũng được, mở bản đồ ra em tùy tiện chọn một nơi, nếu em muốn, mang cả bà ngoại em theo cũng được.” Vưu Tình không nói một lời nhìn anh. Giống như đàn ông luôn tôn thờ cái kiểu dỗ dành một chút là có thể xóa bỏ hết mọi chuyện đã qua, ngay cả anh cũng không ngoại lệ. Lướt qua vết hằn đỏ tươi do bị trói trên cổ tay, Vưu Tình bất động, đáy mắt lạnh như băng: “Chuyện đúng sẽ qua đi, nhưng lại không thể coi như chưa có gì xảy ra.” “Bởi vì chọc anh không vui, cho nên cần phải chịu trừng phạt.” Sắc mặt cô trước sau vẫn trầm tĩnh, chỉ có lông mi khẽ rung động, “Lương Tây Triều, lúc anh trói tôi, anh coi tôi là cái gì.” “Tôi là đồ chơi của anh sao?” “Không phải!” Lương Tây Triều lập tức đáp, giọng khàn đi: “Không phải, tôi chỉ là… tức giận quá thôi.” Vưu Tình im lặng. “Vậy anh coi chính mình là cái gì?” Cô từ từ đưa tay lên ôm lấy mặt anh: “Anh đã nói, muốn làm bạn trai tôi.” Sự mềm mại ấm áp của cô chạm vào, dịu dàng tình tứ, Lương Tây Triều một thoáng hoảng hốt, bàn tay bao phủ lên tay cô, trong đôi mắt đen nhánh chỉ toàn là hình bóng cô. “Nếu là bạn trai, vậy thì tôi có quyền nói chia tay, đúng không.” Xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng. Không khí lập tức hạ xuống điểm đóng băng. “Hóa ra em tính toán như vậy.” Lương Tây Triều từ từ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào mặt cô, đã không còn tìm thấy một chút dấu vết của nước mắt. Thu phóng tự nhiên đến mức nào, lạnh lùng vô tình đến mức nào. Lương Tây Triều tức giận đến bật cười, một tay kéo gáy cô lại gần: “Bảo bối thông minh lắm, dỗ tôi thêm vài câu nữa là tôi mắc bẫy ngay.” “Muốn rời xa tôi?” Anh từ từ nheo mắt lại, ngón tay thon dài miết nhẹ lên môi cô: “Tôi đã nói sẽ để em đi sao?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.