“Anh sẽ không thích.” ——- Cuối cùng Vưu Tình cũng nhìn thấy điện thoại của mình, là bị Lương Tây Triều lấy từ trong túi ra, trước mặt cô, mở khóa, gửi tin nhắn cho bà ngoại nói muốn ở lại trường mấy ngày. Sau đó tắt máy, ném vào góc sofa. Nhìn đôi mắt đen thẳm, u ám của anh, Vưu Tình âm thầm siết chặt lòng bàn tay, sống lưng lạnh toát. “Anh muốn làm gì?” “Em sẽ sớm biết thôi.” Lương Tây Triều lấy áo khoác vest khoác lên người cô, nửa cưỡng ép ôm vai cô xuống lầu, đẩy cô lên xe. Xe chạy một mạch về phía Tây Nam Bắc Thành, nơi đó là một vùng biển nghỉ dưỡng. Điểm đến là một biệt thự ven biển. Có vườn hoa, hai lớp cổng lớn, khóa mật mã bằng thép tinh luyện. “Lần trước Tết không đưa em đến chơi được, lần này bù lại nhé.” Vưu Tình kinh hãi, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Lương Tây Triều, anh muốn giam cầm tôi sao?” “Là nghỉ dưỡng.” Anh nhìn sắc mặt biến đổi của cô, sửa lại: “Tôi và em ở cùng nhau.” Vưu Tình xoay người định chạy ra ngoài, đáng tiếc là vô ích. Lương Tây Triều ôm chặt eo cô: “Đây là vùng biển tư nhân, trừ khi em bơi đi, nếu không đừng hòng ra ngoài.” Anh thuận thế bế ngang cô lên, vào cửa, ném xuống chiếc sofa da mềm mại. Vưu Tình co rúm người lùi lại. “Hóa ra em cũng biết sợ.” Lương Tây Triều từ từ cúi người xuống: “Tôi tưởng em quyết tâm muốn rời xa tôi, thì hẳn là không sợ gì cả.” Vưu Tình cứng họng, cả người căng thẳng đề phòng. Chuông cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799220/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.