“Chỉ là, chia tay không được êm đẹp cho lắm.” ……. Lần đầu tiên Vưu Tình đặt chân đến Bắc Thành là theo trường đi tham quan bảo tàng tỉnh. Cả đám học sinh trong bộ đồng phục hai màu vàng trắng xen kẽ, ngây ngô như lũ cải thìa lần đầu bước vào Đại Quan Viên, chỗ nào cũng ngó nghiêng, ríu rít bàn tán, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. Vưu Tình cầm theo cuốn sổ tay, tìm đến mấy bức tượng đồng cổ mà cô định viết bài thu hoạch, hí hoáy ghi chép, vẽ vời gần hết nửa trang giấy. Tiếng cuối cùng là thời gian tự do hoạt động. Về nguyên tắc thì không được phép rời khỏi đoàn, nhưng Vưu Tình vốn là học sinh ngoan ngoãn và thông minh sớm nhất lớp. Cô hứa đi hứa lại rằng sẽ quay về đúng giờ, hơn nữa nơi cô muốn đến chỉ ngay con phố phía sau bảo tàng. “Vậy em mua xong đồ phải về ngay nhé, có chuyện gì thì gọi cho thầy Lý, số thầy ấy ở ngay đầu danh bạ đó.” Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi không tiện đi cùng, nhẹ nhàng dặn dò, gỡ chiếc điện thoại đời mới trên cổ mình xuống đeo cho cô, rồi xoa đầu cô bé: “Đi đi em.” “Vâng ạ!” Con phố sau bảo tàng là khu phố cổ của Bắc Thành. Bà ngoại biết cô sắp đến Bắc Thành, có lơ đãng nhắc đến một loại bánh ngọt kiểu cũ mà bà từng ăn, chỉ ở đây mới có bán. Mua được món bánh để lấy lòng bà, trên đường về lại không may gặp phải lệnh kiểm soát giao thông, Vưu Tình đành phải đi một vòng lớn hơn mới về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799221/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.