“Trong lòng em, vẫn còn anh năm sao?” … Sau khi trở lại trường vài tiếng, giáo sư Lương mang điện thoại đến cho Vưu Tình. Anh ta hỏi cô xem ở Thủy Quận Loan còn đồ đạc gì muốn lấy không, nếu có, anh ta có thể tiện đường đưa cô qua đó ngay bây giờ. Giáo sư Lương còn đặc biệt nhấn mạnh: “Tiểu Ngũ về nhà cũ của Lương gia rồi, em không cần lo sẽ gặp phải nó đâu.” Vưu Tình nhận lấy điện thoại, lắc đầu: “Không có gì ạ.” Đêm đó, Vưu Tình ở lại ký túc xá. Vết đỏ trên cổ nhất thời chưa tan hết, cô sợ bà ngoại nhìn thấy sẽ hỏi han. Ngôn Di và Sở Tử Câm về khá muộn, thấy Vưu Tình đã nằm trên giường, tưởng cô ngủ rồi nên cả hai rón rén làm vệ sinh cá nhân. Nằm xuống, tắt đèn. Một ngày mới tinh cũng chỉ là chuyện của vài tiếng đồng hồ sau. —– Hôm sau, Vưu Tình tỉnh dậy sớm, liếc thấy tin nhắn trên điện thoại được gửi từ nửa tiếng trước. Cô xuống giường rửa mặt, quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ rồi đi xuống lầu. Tại quán cà phê ngoài cổng trường, bà Đường đã ngồi đợi ở vị trí cạnh cửa sổ. “Đối với Tây Triều, tôi và ba nó trước giờ vẫn luôn để nó tự do phát triển, nó tự mình sống ra sao thì ra vậy.” “Không ngờ nó lại làm ra chuyện hoang đường như thế. Trước đây có những điều làm tổn thương đến cô, mong cô bỏ qua.” Ngoài ra, Đường nữ sĩ còn mang đến một tờ chi phiếu. Vưu Tình từ chối, gương mặt bình thản nói: “Lương Tây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799222/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.