🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Trong lòng em, vẫn còn anh năm sao?” … Sau khi trở lại trường vài tiếng, giáo sư Lương mang điện thoại đến cho Vưu Tình. Anh ta hỏi cô xem ở Thủy Quận Loan còn đồ đạc gì muốn lấy không, nếu có, anh ta có thể tiện đường đưa cô qua đó ngay bây giờ. Giáo sư Lương còn đặc biệt nhấn mạnh: “Tiểu Ngũ về nhà cũ của Lương gia rồi, em không cần lo sẽ gặp phải nó đâu.” Vưu Tình nhận lấy điện thoại, lắc đầu: “Không có gì ạ.” Đêm đó, Vưu Tình ở lại ký túc xá. Vết đỏ trên cổ nhất thời chưa tan hết, cô sợ bà ngoại nhìn thấy sẽ hỏi han. Ngôn Di và Sở Tử Câm về khá muộn, thấy Vưu Tình đã nằm trên giường, tưởng cô ngủ rồi nên cả hai rón rén làm vệ sinh cá nhân. Nằm xuống, tắt đèn. Một ngày mới tinh cũng chỉ là chuyện của vài tiếng đồng hồ sau. —– Hôm sau, Vưu Tình tỉnh dậy sớm, liếc thấy tin nhắn trên điện thoại được gửi từ nửa tiếng trước. Cô xuống giường rửa mặt, quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ rồi đi xuống lầu. Tại quán cà phê ngoài cổng trường, bà Đường đã ngồi đợi ở vị trí cạnh cửa sổ. “Đối với Tây Triều, tôi và ba nó trước giờ vẫn luôn để nó tự do phát triển, nó tự mình sống ra sao thì ra vậy.” “Không ngờ nó lại làm ra chuyện hoang đường như thế. Trước đây có những điều làm tổn thương đến cô, mong cô bỏ qua.” Ngoài ra, Đường nữ sĩ còn mang đến một tờ chi phiếu. Vưu Tình từ chối, gương mặt bình thản nói: “Lương Tây Triều chẳng nợ cháu bất cứ điều gì.” Nhìn bóng dáng cô gái trẻ bước đi dưới ánh mặt trời, bà Đường bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Cô gái nhỏ này có khí chất của bà khi còn trẻ, cũng có tính cách giống hệt Tiểu Ngũ. Đồng tính tương xích không phải là không có lý, tình trạng hiện giờ của hai đứa quả thật không thích hợp để tiếp tục. Chỉ có điều, Tiểu Ngũ không phải là người dễ dàng buông tay. Con đường tương lai còn dài. Mọi chuyện đều khó lường. —– Thời gian thoáng chốc đã là cuối năm âm lịch. Sở Tử Câm và Ngôn Di đều đã về nhà, ký túc xá vắng tanh. Đêm giao thừa, Nhạc Bình gói bánh chẻo, làm năm món mặn một món canh. Tuy chỉ có hai bà cháu, nhưng không khí năm mới vẫn phải chuẩn bị cho đủ đầy, nhiều nhất là ăn không hết thì để tủ lạnh ăn mấy ngày sau. Dù chỉ là căn nhà thuê, Nhạc Bình cũng dọn dẹp sạch sẽ, thoáng đãng, trên cửa kính còn dán những hình trang trí chúc mừng năm mới vui vẻ. Nhạc Bình phụ trách nấu nướng, còn Vưu Tình nhận nhiệm vụ rửa bát. Đêm giao thừa luôn là lúc náo nhiệt nhất, trong khu vườn hoa nhỏ của tiểu khu đã có người đốt pháo hoa. Bên này là khu phố cổ, việc quản lý không nghiêm ngặt bằng. “Tình Tình, mau ra xem này!” “Vâng ạ.” Vưu Tình lau khô tay, bước ra ban công. Là loại pháo hoa thông thường, đủ màu sắc nổ tung trên bầu trời. Ngước mắt nhìn lên, Vưu Tình bất giác nhớ lại buổi tối hôm đó. Màn pháo hoa đẹp nhất mà cô từng được xem. Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào của lũ trẻ xung quanh dường như biến mất, thay vào đó là giọng nói trầm khàn, ấm áp kia. Nhạc Bình vào nhà lấy một miếng kẹo lạc rồi đi ra, thấy cháu gái mình dường như đang lau mắt. “Sao thế con? Gió lớn quá làm cay mắt à?” Vưu Tình thuận thế xoay người ôm lấy bà ngoại, gục đầu lên vai bà, giọng nói nhẹ nhàng mà yếu ớt: “Bà ơi, mùa đông năm nay lạnh quá. —– Ăn xong bữa cơm tất niên, Lương Tây Triều không ngồi yên được nữa, dặn dò người nhà vài câu rồi bảo tài xế chở về Đường Cung. Đêm giao thừa, các phòng VIP ở Đường Cung đều đã được đặt hết. Văn Nghiệp vừa hay có một buổi tụ tập ở đây. Lương Tây Triều đẩy cửa bước vào, toàn là người quen, anh cũng lười khách sáo, duỗi thẳng chân ngồi xuống ghế sofa. Trông anh Năm có vẻ đến để tìm say, nhưng lại cứ nhấp từng ngụm từng ngụm như đang chơi đùa, chẳng chút hứng thú. Cô gái nhỏ dạo gần đây luôn kè kè bên cạnh Lương Tây Triều đã không còn thấy bóng dáng, có người tò mò hỏi han nguyên do, cũng có người cho là chuyện thường tình, cứ nhìn Văn Nghiệp và Lục Bạc Niên xem, bên cạnh họ chẳng phải cũng thay đổi mấy người phụ nữ rồi sao. Các thái tử gia ăn chơi trác táng làm sao có ngày nào được yên ổn. Thế là có kẻ nghe tin liền lập tức hành động. Nghe nói anh luôn thích nữ sinh, cố tình trang điểm sao cho giống Vưu Tình đến bảy, tám phần. Lương Tây Triều liếc mắt qua, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh nổi giận ngay tại chỗ, trực tiếp hất cả ly rượu. Động tĩnh cố ý làm lớn, cốt để mọi người từ nay về sau dẹp đi cái suy nghĩ đó. Mặt cô gái kia sợ đến trắng bệch, đứng chết trân tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Mãi đến khi Văn Nghiệp đi tới, vỗ vai cô ta bảo đi đi, rồi cho người phục vụ đến dọn dẹp mảnh thủy tinh. Chuyện xảy ra chưa đầy một phút, trong phòng VIP toàn là những người tinh ranh, không ai dám tự tìm xui xẻo nữa. Không khí nhanh chóng khôi phục lại vẻ náo nhiệt, một sự cố nhỏ như chim nhạn bay qua không để lại dấu vết. Văn Nghiệp rót lại rượu cho Lương Tây Triều, hỏi anh: “Cậu với Vưu Tình chia tay thật rồi à?” Trước khi đến Đường Cung, tiện đường đi qua Thủy Quận Loan, Lương Tây Triều ngồi trong xe do dự một lúc, cuối cùng vẫn giảm tốc độ, đánh lái rẽ phải vào đường phụ, dừng xe, bước vào thang máy. Mở cửa ra, khắp nơi đều là dấu vết tồn tại của một người khác. Đồ đạc cô từng dùng, một món cũng không mang đi, quần áo trong phòng thay đồ cũng đều được treo ngay ngắn ở đó. Lương Tây Triều mở ngăn kéo tủ đầu giường. Bên trong nhét đầy ắp một đống đồ. Ngoài những món quà anh tặng cô mấy năm nay, còn có mấy xấp tiền mặt mà viện điều dưỡng trả lại. Trên cùng là một tờ giấy. Nhìn thấy hai chữ “Giấy Nợ” ở đầu dòng, Lương Tây Triều lạnh lùng “xì” một tiếng, cầm lấy xé thành mảnh vụn, ném vào trong, rồi đóng sầm ngăn kéo lại. Từ đó, ngăn kéo này hoàn toàn trở thành một “lãnh cung” đúng nghĩa. Nếu như Lương Tây Triều chịu khó lật tìm kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện bên trong còn có một mặt dây chuyền ngọc được bọc cẩn thận bằng vải nhung, là thứ Vưu Tình đeo trên cổ từ nhỏ, chưa bao giờ rời thân. Đó là món đồ quý giá nhất của cô. Lương Tây Triều ngửa cổ, uống hết ly này đến ly khác, đặt chén rượu xuống lại châm một điếu thuốc. Ánh sáng mờ ảo trong phòng VIP chiếu lên gò má càng thêm lạnh lùng, kiêu bạc hơn ngày thường của anh. Xung quanh náo nhiệt, mà anh như chẳng hòa mình vào đó. Tàn thuốc cháy dần lên trên, anh không hút một hơi nào. Lương Tây Triều trước sau vẫn im lặng. Ngay khi Văn Nghiệp nghĩ rằng anh không định trả lời câu hỏi chia tay hay chưa này—— “Tôi không đồng ý.” Giọng anh khản đặc. Văn Nghiệp nhướng mày: “Chia tay là chuyện đơn phương, người ta không cần cậu đồng ý.” Lương Tây Triều lại chìm vào im lặng. —— Mùng ba Tết, Vưu Tình cùng bà ngoại về quê ở Khánh Châu để tảo mộ, cúng bái ông ngoại và ba. Giờ đây, Khánh Châu đã không còn nơi cho hai bà cháu đặt chân. Nhạc Bình xúc cảnh sinh tình, đứng dưới lầu căn nhà cũ, ánh mắt buồn bã. Vưu Tình lại nhìn thoáng hơn một chút, cô chỉ cần bà ngoại mạnh khỏe, chỉ cần trên đời này vẫn còn người bầu bạn với cô. Mùng năm Tết, Vưu Tình có một buổi chụp quảng cáo. Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, cô lại nhìn thấy chiếc xe thương mại quen thuộc, đã lâu không gặp. Toàn thân máu huyết tức khắc sôi trào một cách khó tả, bước chân Vưu Tình cứng đờ, nhất thời đi cũng không được mà dừng lại cũng không xong. Rất nhanh, người trong xe cũng chú ý đến cô. Đẩy cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt cô. “Cô Vưu.” Bác Âu đưa vật trong tay cho cô: “Cậu Năm bảo tôi mang thứ này trả lại cho cô.” … Trả lại? Vưu Tình không hiểu chuyện gì, nhận lấy túi giấy trước mặt, lấy đồ vật bên trong ra. Là một cuốn sổ đỏ, địa chỉ là ở Khánh Châu… Vưu Tình lập tức nhìn kỹ, phát hiện đó lại chính là căn nhà ở Khánh Châu mà cô đã bán đi từ sớm để chữa bệnh cho bà ngoại. Vưu Tình kinh ngạc: “Anh ấy… Tại sao?” “Cậu ấy chỉ bảo tôi trả lại cho cô.” Bác Âu thấy ánh mắt cô liên tục nhìn về phía chiếc xe sau lưng, liền giải thích Lương Tây Triều không có trong xe, nói đúng hơn là: “Cậu Năm đã không còn ở Bắc Thành nữa.” Anh đi đâu rồi? Câu hỏi chực trào ra khỏi miệng, nhưng đến cổ họng lại bị cô bình tĩnh nuốt xuống. Cô đã không còn cần thiết phải biết nữa. Bác Âu lên xe rời đi. Vưu Tình đứng nguyên tại chỗ, cúi mắt, nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ rực, chói mắt trong tay rất lâu. —— Bên A của buổi chụp quảng cáo vẫn là nhãn hàng vòng tay lần trước, họ ra mắt sản phẩm mới đầu năm, đặc biệt mời Vưu Tình. Còn nói cô là cứu tinh của nhãn hàng họ. Vưu Tình chỉ cười nhạt không nói gì, nếu họ biết quảng cáo lần trước suýt chút nữa bị buộc phải gỡ xuống, e rằng sẽ không nói như vậy. Buổi chụp quảng cáo lần này đối với Vưu Tình là lần cuối cùng. Sắp tới là học kỳ hai năm thứ hai đại học, có rất nhiều tiết thực hành, đến năm ba thì gần như toàn bộ đều là tiết thực hành, cần phải dùng đến tay, tay cô tuyệt đối không thể duy trì tình trạng như hiện tại. Dù sao cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp, Vưu Tình cũng không có hứng thú đi làm mấy chuyện bảo dưỡng. Nghiêm Mẫn hỏi cô có nhận chụp ảnh thời trang nữa không: “Gương mặt này của em còn đáng giá hơn tay cô nhiều!” Vưu Tình vẫn từ chối khéo. Thực ra cô đã không chỉ một lần nghe được những người mẫu khác dưới trướng Nghiêm Mẫn có ý kiến rất lớn với cô. Cô không muốn cuốn vào vòng xoáy danh lợi của giới giải trí, dù sao vẫn là sinh viên, sau này chỉ muốn yên ổn học tập. Mỗi người một chí hướng, Nghiêm Mẫn cũng không tiện ngăn cản, chỉ nói đừng cắt đứt liên lạc, sau này vẫn là bạn bè. —- Khai giảng được ba tháng, cuối xuân đầu hè. Vưu Tình mỗi ngày đều theo lịch trình ký túc xá, phòng học, thư viện, một cuộc sống ba điểm một đường bận rộn mà phong phú. Những chuyện đã qua dường như bị thời gian làm cho phai nhạt dần, như thể chưa từng xảy ra. Tối thứ Sáu và cuối tuần là công việc gia sư. Dưới sự phụ đạo của Vưu Tình, Tiểu Nhã đã thuận lợi tiến vào lớp chọn với thành tích top năm của lớp thường, thành tích học tập tiến bộ không ngừng. Vưu Tình công thành lui thân. Tiểu Nhã rất không nỡ, ôm cô nói rất nghiêm túc: “Chị Vưu Tình, chúng ta không chỉ là thầy trò, chúng ta còn là chị em nữa!” Cô bé vừa lém lỉnh vừa ngọt ngào, Vưu Tình không có lý do gì để từ chối, hẹn một tháng sau vào Tết thiếu nhi sẽ đưa cô bé đi công viên giải trí, với điều kiện là cô bé phải tự mình thi được vào top mười của lớp chọn. Tiểu Nhã lập tức hùng hổ, khí phách hiên ngang: “Top mười thôi mà, em một giây là xong!” Buổi học gia sư cuối cùng kết thúc, Vưu Tình gặp Lục Bạc Niên, có lẽ không phải trùng hợp, trông anh ta rất phong trần, mệt mỏi. Từ khi chia tay Lương Tây Triều, cô đã hoàn toàn rời xa vòng tròn của bọn họ. Vốn dĩ, cô cũng không thuộc về vòng tròn đó. Đường đi bị chặn, Vưu Tình không thể không lên tiếng: “Có việc gì sao?” Giống như rất nhiều lần trước đây, cuộc nói chuyện giữa cô và Lục Bạc Niên luôn bắt đầu bằng hai chữ này. Lục Bạc Niên mặc bộ vest phẳng phiu, thon dài, nhưng cà vạt lại không thắt ngay ngắn, lỏng lẻo kéo ra. Chân dài anh ta bắt chéo, dựa vào đầu xe, bật lửa châm một điếu thuốc. Lục Bạc Niên không nói gì, cứ thế nhìn cô. Vưu Tình không hiểu tại sao, ánh mắt cũng không né tránh mà nhìn lại anh ta. “À…” Cuối cùng vẫn là Lục Bạc Niên thu hồi tầm mắt trước. Anh ta hỏi: “Sao em không hỏi tôi nhìn em làm gì.” Vưu Tình: “Anh muốn nói thì sẽ nói.” Lục Bạc Niên nghẹn lời, trong lòng không dưng lại thấy tức anh ách. Anh ta đột nhiên hỏi: “Trong lòng em vẫn còn anh năm sao?” Anh Năm, Anh Năm. Đã mấy tháng trôi qua, cô lại nghe thấy cách gọi này, cảm giác như đã qua mấy kiếp người. Một cơn gió nhẹ thổi tan đi cái nóng mùa hè, Vưu Tình đứng im bất động, mím môi, không trả lời. “Yên tâm, không phải anh Năm bảo tôi đến hỏi đâu, tôi thuần túy là hóng chuyện thôi.” Lục Bạc Niên gạt tàn thuốc: “Hiện tại anh Năm không ở trong nước, trong thời gian ngắn chắc cũng chưa về đâu.” Trước đó vừa nghe bác Âu nói Lương Tây Triều không ở Bắc Thành, giờ Lục Bạc Niên lại nói như vậy. “Tại sao?” Vưu Tình cố gắng để giọng mình nghe có vẻ chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Lục Bạc Niên nói: “Tuy anh Năm xếp thứ năm trong nhà họ Lương, nhưng ruột thịt của cậu ấy thì chỉ có một người chị gái thứ hai.” Lương Nam Quân từ ba năm trước theo đuổi tình yêu đích thực, gả đến một nơi xa xôi ở châu Phi, đi máy bay cũng mất tám tiếng, vậy mà giờ đây lại gặp phải cảnh chồng bạo hành gia đình, ngoại tình. Kết hôn thì dễ, muốn ly hôn lại rất khó. Năm đó Lương Nam Quân gả đi nước ngoài, Lương gia cùng với nhà ngoại là gia tộc giàu có Du Dương không yên tâm, đã cho rất nhiều tài sản làm của hồi môn. Bà Đường đem tám phần gia sản đứng tên mình cho con gái yêu làm của hồi môn. Chính là cho đến bây giờ mới phát hiện, con gái cưng của mình còn non nớt trong việc quản lý, phần lớn tài sản đứng tên cô đã bị dùng đủ loại thủ đoạn thâu long tráo phụng chuyển sang tên nhà chồng là Ngụy gia nắm giữ. Hiệu trưởng Lương không thể xuất ngoại, lịch phẫu thuật của bà Đường cũng đã xếp kín từ sớm, chuyện liên quan đến tính mạng con người không thể bỏ đi được. Vì thế, Lương Tây Triều đã tự mình qua đó để chống lưng cho chị gái, đi cùng còn có đội ngũ luật sư chuyên về tranh chấp ly hôn của Lục gia. Lương Tây Triều muốn giúp chị gái mình giành lại từng thứ một. Lục Bạc Niên nói rằng tranh chấp kinh tế và vấn đề nuôi con đều rất phức tạp, nhanh thì vài tháng, lâu thì cả năm. “Nghe nói làm căng lắm, mấy lần suýt chút nữa động thủ.” “Động thủ?” “Ở châu Phi, sở hữu súng hợp pháp.” Lục Bạc Niên dừng một chút, nói thêm: “Nhưng tài bắn súng của anh Năm không tồi, huống hồ còn có vệ sĩ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Những lời tiếp theo của Lục Bạc Niên, Vưu Tình đã không còn nghe rõ nữa. Cô lên xe buýt. Xe lắc lư, không biết đã qua bao lâu. “Cô gái nhỏ ơi, đến bến cuối rồi!” Tiếng của bác tài xế ở hàng ghế trước làm cô bừng tỉnh. Vưu Tình nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, ngẩn người. Vậy mà Cô lại đi quá trạm rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.