“Anh như bây giờ, thật sự không thích hợp.” … Vưu Tình thế nào cũng không ngờ tới, việc gặp lại Lương Tây Triều sẽ diễn ra trong tình huống như vậy. Cơ thể hai người kề sát không một kẽ hở. Chiếc áo sơ mi mỏng mùa thu, eo bụng cô gần như có thể cảm nhận rõ ràng đường nét cơ bắp rắn rỏi, mạnh mẽ trên cánh tay anh. Tần Lượng ở bên kia mò mẫm hỏi: “Tiểu Chu, Tiểu Vưu, hai người không sao chứ?” Chu Tử Trừng: “Tôi không sao!” Vưu Tình cũng lên tiếng đáp lại. Trưởng phòng Dương bị rơi xuống tầng hầm giữa đống thùng giấy nói vọng lên: “Tôi gọi điện thoại cho người bên ngoài rồi, mọi người đừng lo lắng!” Trước mắt, không ai dám cử động lung tung, sợ vô ý dẫm phải khoảng không. Trong bóng tối, Vưu Tình hạ giọng: “Tôi đứng vững rồi, anh buông tay ra đi.” Cũng may hai người họ đứng ở góc tường, cách vị trí của Tần Lượng và Chu Tử Trừng một khoảng. Vưu Tình khẽ cử động, lại bị Lương Tây Triều ghì chặt hơn vào lòng: “Sao em biết được tấm ván gỗ em đang đứng bây giờ là tốt hay xấu? Lát nữa nếu thật sự rơi xuống, em dựa vào người tôi, tôi còn có thể đỡ cho em ở dưới.” Anh cũng cố tình hạ giọng, chất giọng khàn khàn đặc trưng dán sát vào vành tai nhạy cảm của cô, ấm áp đến ngứa ngáy. Vưu Tình mím chặt môi. May mắn là đèn đóm xung quanh đã tắt. Cô giữ bình tĩnh: “Tôi không cần anh.” “Không cần tôi? Độ cao này, với cái thân hình nhỏ bé này của em.” Dứt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799225/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.