“Bảo bối à, em mắng thêm một câu nữa đi.” … Bộ váy công sở mới khoác lên người, kích cỡ quả nhiên vừa như in. Vưu Tình đứng trước gương, thần sắc hơi phức tạp. Sáu giờ chiều, cửa tòa nhà hành chính của Dật Phẩm. Quan Minh bước lên trước nói: “Các vị chuyên viên, trong xe Lương tổng vẫn còn một chỗ trống.” Vưu Tình xoay người: “Chu Tử Trừng, tôi đi xe cậu.” Chu Tử Trừng lập tức mở cửa xe cho cô. Vậy còn lại Điển Thanh Phong, Quan Minh liếc nhìn Vưu Tình, nụ cười không đổi nói: “Mời anh.” Đến Đường Cung là bảy giờ tối. Dựa theo chức vụ và thân phận, người của Dật Phẩm và GSG được xếp ngồi riêng. Chu Tử Trừng cố ý đổi chỗ với người khác để được ngồi gần Vưu Tình. Lương Tây Triều vào sau cùng, anh đã thay một bộ vest khác, vẻ mặt không chút biểu cảm, thần sắc có phần lạnh lùng. Sau khi Lương Tây Triều ngồi xuống, mọi người mới lại lần nữa yên vị. Điển Thanh Phong dẫn Chu Tử Trừng qua mời rượu. “Lương tổng, ban ngày có nhiều điều mạo phạm, tôi không biết ngài là…” Lương Tây Triều nhướng mắt ngắt lời: “Anh là?” Tư thế hơi cúi người của Chu Tử Trừng thoáng chốc cứng đờ, xấu hổ đến mức mặt hơi đỏ lên. Cũng may Điển Thanh Phong đã đỡ lời một câu, Lương Tây Triều lúc này mới như nhớ ra có người như vậy, có chuyện như vậy. Lương Tây Triều tỏ vẻ không mấy để tâm, lấy nước lọc thay rượu chạm cốc với Điển Thanh Phong, cùng anh ta hàn huyên về lần gặp mặt năm trước. Điển Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799226/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.