“Mấy năm nay, tôi rất nhớ em.” … Phòng VIP là kính một chiều, nhưng Vưu Tình có linh cảm rằng, giờ này phút này Lương Tây Triều đang đứng ở đó nhìn cô. Cô xoay người, nhận lời để Chu Tử Trừng tiện đường đưa về nhà. Một tiếng sau, Lục Bạc Niên đứng trước cửa sổ sát đất châm thuốc, nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đang rời đi: “Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ trực tiếp xuống đoạt người ta nhét vào xe mình chứ.” Sau chiếc xe đó, Lục Bạc Niên nhìn thấy chiếc xe thương mại của Lương Tây Triều từ từ chậm rãi bám theo, anh ta bật cười: “Thảo nào.” Đã nói mà, anh Năm sao có thể trơ mắt nhìn người đàn ông khác đưa Vưu Tình về nhà mà không làm gì. Anh ta quay đầu: “Nhưng mà sao cậu không tự mình đưa cô ấy về?” Cứ ôm người ta rồi trực tiếp vác lên xe không phải là được rồi sao. Lương Tây Triều rút chiếc bật lửa trong tay Lục Bạc Niên, châm điếu thuốc của mình, khói trắng lượn lờ che đi đôi mắt đen sâu thẳm đang cố gắng kìm nén cảm xúc của anh: “Cô ấy không thích.” Cô không thích anh đưa cô về nhà. Cô không thích anh. Đôi môi mềm mại của cô gái ấy ngọt ngào chết người, mà lời nói ra lại càng chết người hơn, từng câu từng chữ không chừa chút đường sống nào, nói cho cạn tàu ráo máng. Không thích anh. A. Cũng tốt, ngay cả anh mà cô ấy còn chướng mắt, thì càng không thể nào để ý đến thằng họ Chu kia, chứng tỏ cô rất biết cách bảo vệ mình. Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799227/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.