🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Vậy em có thích anh không?” —– Thời gian công tác của Lương Tây Triều kéo dài thêm một tuần, việc tiêm mũi vắc-xin phòng bệnh đầu tiên cho Tiểu Quất cũng tự nhiên được giao cho Vưu Tình phụ trách. Gần đây công việc của Vưu Tình cũng bận, chỉ đến thăm Tiểu Quất được hai lần. Chú mèo con này lúc nào cũng tỏ ra sợ người lạ nhưng chỉ cần dùng chóp mũi đến ngửi ngửi mùi hương trên người cô, ngay lập tức sẽ nhảy vào lòng cô, ưỡn cái bụng ra, phát ra tiếng hít thở “meo meo”. Vưu Tình đưa tay xoa xoa bụng nhỏ của nó, “Sao lại giống ba của mày thế nhỉ…” Đều thích ngửi mùi hương trên người cô. Chính cô cũng chẳng ngửi thấy có gì đặc biệt, chẳng phải chỉ là mùi sữa tắm bình thường mua ở siêu thị thôi sao. “Nào, vào thôi.” Tiểu Quất còn nhỏ xíu, không cần đến túi đựng mèo chuyên dụng, Vưu Tình trực tiếp bỏ nó vào chiếc túi vải bạt của mình. Tiểu Quất còn chưa biết mình sắp bị mang đi chích ngừa, vẫn còn vui vẻ nghịch hai sợi lông tua rua trên quai túi. Dì Trần từ cửa bước vào, tay cầm một tờ biên lai đóng phí quản lý bất động sản cho năm sau, bà cảm thán một câu: “Tiền phí quản lý một tháng này, sắp bằng mấy lần tiền thuê nhà của nhà tôi rồi.” Vưu Tình liếc nhìn con số trên biên lai, vẻ mặt cũng trở nên vi diệu. Phí quản lý một năm của căn biệt thự này bằng mấy tháng lương của cô, chút tiền tăng ca mà cô vất vả chăm chỉ kiếm được, còn chưa đủ trả số lẻ trên đó. Vưu Tình cõng Tiểu Quất đi bộ ra ngoài. Ra khỏi cổng lớn của Ven Hồ Hoa Viên, qua thêm hai con phố nữa là đến bệnh viện thú y. Đã hẹn trước, vừa vào cửa đã có một bác sĩ trẻ tuổi ôm Tiểu Quất đi làm kiểm tra sơ bộ. Mũi đầu tiên của FVRCP, trước sau chỉ mất khoảng 40 phút là xong xuôi. Tiểu Quất là mèo đực, lúc y tá ôm nó ra, giọng kêu sữa ban đầu của nó đã biến thành tiếng khàn khàn vỡ giọng, tính tình không hề nhỏ, đang om sòm chửi bới, vừa hung dữ vừa đáng yêu kiểu con nít, chẳng còn chút dáng vẻ rụt rè đáng thương của mèo hoang lúc trước nữa. Đây là vì ở trong nhà của Lương Tây Triều, nên cũng lây nhiễm thói quen của anh sao? “Đừng mắng nữa.” Vưu Tình khẽ cười, từ trong túi lấy ra thanh dinh dưỡng cho mèo đã chuẩn bị sẵn để dỗ nó. Tiểu Quất ham ăn quên đòn, lập tức lại phát ra tiếng “meo meo” thoải mái. “Đây là sổ tiêm chủng, mẹ của Tiểu Quất cứ theo ngày trên này mang Tiểu Quất đến tiêm mũi thứ hai và thứ ba là được.” “Vâng, cảm ơn.” Bỏ Tiểu Quất lại vào túi, Vưu Tình đẩy cửa kính bệnh viện thú y bước ra ngoài. Trên đường, cô nhìn ngày ghi trên sổ tiêm chủng, đều là giờ hành chính, cô chắc là không rảnh. Lương Tây Triều thì, khó nói lắm, anh chỉ phụ trách chi tiền, không mấy vui vẻ quản lý tiểu gia hỏa này. Xem ra đến lúc đó chỉ có thể nhờ dì Trần mang đến tiêm giúp thôi. “Bíp bíp ——” Bên đường bỗng có một chiếc xe từ từ dừng lại, đồng thời nhấn còi ra hiệu. Tiểu Quất vừa mới thò đầu ra lập tức sợ hãi rụt lại vào trong túi. Vưu Tình ngước mắt nhìn sang, bà Đường từ trong xe bước xuống. Quán cà phê. Vưu Tình và bà Đường Khinh Trúc ngồi đối diện nhau, khung cảnh y như hai năm về trước. “Lần thứ hai chúng ta gặp mặt, nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.” Giọng điệu và ánh mắt của bà Đường vô cùng ý vị sâu xa. Vưu Tình mím môi, không để lộ cảm xúc. “Cô và Tiểu Ngũ, lại ở bên nhau rồi?” Bà Đường nói ra lời này không hoàn toàn là phỏng đoán. Một là, gần đây là biệt thự ven hồ của con trai bà, Vưu Tình sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây. Hai là, chú mèo Tiểu Quất đang thập thò trong túi kia. Tuần trước Tiểu Ngũ vừa mới nhắc trong nhóm chat WeChat của nhà họ Lương, nói mình nuôi một con mèo, một hòn đá làm dậy sóng cả hồ, mọi người đều không tin. “Không có.” Vưu Tình nói. “Là không có, hay là, vẫn chưa?” Vưu Tình nghĩ nghĩ: “Dì có chuyện gì cứ nói thẳng.” “Thôi được, tôi cũng không thích vòng vo.” Bà Đường thản nhiên cười, “Tuy nhiên, những lời tiếp theo của tôi có thể sẽ không dễ nghe cho lắm.” “Mời dì nói.” Vưu Tình nhìn thẳng, không chút né tránh. Tuổi còn trẻ mà rất trầm ổn, về điểm này bà Đường rất tán thưởng, chẳng qua, điều này cũng không thể thay đổi những gì bà sắp nói. “Thật ra, tôi không hy vọng hai đứa quay lại với nhau.” “Trước kia tôi đã từng nói, cô và Tiểu Ngũ là người cùng một loại tính cách, trong xương cốt đều rất ương ngạnh.” “Giống như tôi và ba của Tiểu Ngũ, yêu nhau từ thời niên thiếu, cũng đều thích tranh hơn thua, chia chia hợp hợp đến cuối cùng, anh ấy không muốn buông tay, còn tôi cuối cùng cũng mềm lòng thỏa hiệp. Nhưng cho đến bây giờ, chút tình cảm gọi là đó đã sớm bị những cuộc cãi vã bào mòn gần hết, chỉ còn lại sự ràng buộc gia tộc và tôn trọng nhau như khách.” “Tôi họ Đường, người khác có thể gọi tôi là bà Đường, nhưng danh xưng của tôi tuyệt đối không thể là vợ của ai đó.” Bà Đường nhìn thẳng vào Vưu Tình, “Cô là một cô gái có chí lớn, tôi tin ở điểm này, suy nghĩ của cô và tôi giống nhau.” “Ông bà nội của Tiểu Ngũ đặt kỳ vọng rất cao vào nó, nếu không có gì bất ngờ, ông cụ định sẽ bỏ qua mấy người anh phía trên của Tiểu Ngũ, cuối cùng giao trọng trách của nhà họ Lương vào tay nó.” “Khoảng cách giữa cô và Tiểu Ngũ quá lớn.” Bà Đường dừng một chút, “Đừng hiểu lầm, tôi nói những lời này không có bất kỳ ý hạ thấp cô, chỉ là đang khách quan trình bày một sự thật.” Vưu Tình khựng lại, gật đầu, “Cháu hiểu.” “Tốt.” Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái. Bà Đường uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vưu Tình khẽ cụp mắt, cúi đầu xuống một cách khó nhận ra. Bà Đường bắt gặp được gợn sóng nhỏ dưới khuôn mặt bình tĩnh của cô, bước chân khựng lại. Bà bỗng nhớ lại khoảng thời gian sau khi Tiểu Ngũ về nước, vết thương cần khâu lại phải nằm viện. Thằng nhóc nhà họ Lục đến phòng bệnh thăm nó, trêu chọc nói: “Có muốn tôi gọi Vưu Tình đến không, cô ấy mà nhìn thấy cậu thế này, nhất định sẽ đau lòng, cậu chẳng phải có thể thuận lợi đề nghị quay lại rồi giữ người ta bên cạnh sao?” Bà Đường nhìn rất rõ, lúc đó, trong mắt Tiểu Ngũ quả thực có thoáng qua ý nghĩ đó. Nhưng cuối cùng nó lại nói: “Không được, cô ấy sợ máu, tôi thế này sẽ dọa cô ấy mất.” “Thế chẳng phải càng làm cô ấy đau lòng cậu hơn sao!” “Thứ tôi muốn không phải là sự đau lòng của cô ấy.” Tiểu Ngũ lúc đó, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia mong đợi chưa từng có, nói: “Thứ tôi muốn là trong lòng cô ấy có tôi.” Bà Đường rất khẽ thở dài, cuối cùng, lại mở miệng: “Đúng rồi, Tiểu Ngũ lúc nhỏ từng bị mèo cào vào mu bàn tay, còn chảy máu, cho nên nó vẫn luôn không thích mèo, cũng chưa bao giờ nuôi.” Bà Đường liếc nhìn chú mèo Tiểu Quất, rồi lại nhìn Vưu Tình, “Từ kinh nghiệm mà nói, tôi không tán thành hai đứa ở bên nhau.” “Nhưng có thể, mọi chuyện đều có ngoại lệ.” Vưu Tình nhìn chằm chằm tách trà nóng đang bốc khói trước mặt, chìm vào suy tư. Tối thứ sáu, Lương Tây Triều gọi video, Vưu Tình chuyển sang cuộc gọi thoại, vừa đi bộ đến trạm xe buýt vừa nhận máy. Cùng với Lương Tây Triều, nhờ có sinh vật chung là Tiểu Quất, tần suất trò chuyện giữa họ đã tăng lên đáng kể. Nói qua nói lại, ngoài chuyện đi làm, tan làm, ăn cơm, vô hình trung lại có thêm rất nhiều chủ đề chung khác. Nhưng rất rõ ràng, thứ Lương Tây Triều muốn không chỉ dừng lại ở đó. Thỉnh thoảng anh lại hỏi những câu tương tự như có nhớ anh ta không. Vưu Tình từ lúc đầu hơi sững sờ, đến sau này đã biết ý tứ mà lảng tránh chủ đề. Lương Tây Triều tự nhiên biết cô đang né tránh, anh không cảm thấy bực bội. “Em cố ý đúng không.” Một tiếng cười trầm nhẹ nhàng truyền đến, rung động đến tê dại. Vưu Tình lặng lẽ chuyển điện thoại sang tai bên kia. Sáng thứ bảy, Lương Tây Triều lại gọi điện, “Anh về Bắc Thành rồi, trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé?” Cuối cùng anh cũng về rồi. Chẳng qua không đúng lúc, “Chắc là em không có thời gian.” “Không phải em được nghỉ cuối tuần sao?” “Em phải đi học lái xe.” Vưu Tình cầm lấy bữa sáng bà ngoại chuẩn bị sẵn vội vàng đi ra ngoài, đồng hồ báo thức của cô reo nhưng cô không nghe thấy, lúc này đã hơi muộn. “Trường lái nào, đăng ký khi nào? Sao không nói với anh?” Lương Tây Triều ở đầu dây bên kia truy vấn, rồi lại nói: “Anh đưa em qua đó.” “Không cần đâu, xe buýt đến rồi.” Cuyến xe này rất đông người, Vưu Tình gần như bị chen chúc đẩy lên, không cẩn thận bấm nhầm nút ngắt cuộc gọi. Đông người như vậy, cô cũng không tiện tiếp tục nói chuyện điện thoại, nên không gọi lại nữa. Bên kia, Lương Tây Triều nhìn chiếc điện thoại bị ngắt đột ngột, híp mắt im lặng vài giây, điện thoại khẽ run, anh đưa tay day day giữa hai lông mày rồi ngả người dựa ra sau ghế sofa, trên người toát ra một luồng khí lạnh nhàn nhạt. Phong trần mệt mỏi vội vã trở về, cô gái nhỏ đến mặt cũng không cho anh gặp một lần, cũng không nói cho anh biết học lái ở trường nào. Nhưng thật ra, Lương Tây Triều chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể điều tra ra. Có lẽ trước kia anh sẽ làm như vậy, đó là biện pháp trực tiếp và hiệu quả nhất. Nhưng hiện tại, anh không muốn dùng thủ đoạn để tra xét cô. Về chuyện của cô, con đường duy nhất anh nên biết là, từ miệng cô nói ra, khi cô bằng lòng nói. “Meo~~~~” Bỗng nhiên bị một bàn tay to khống chế, tiếng kêu của Tiểu Quất hơi bực bội mà không ngừng kéo dài. Sao lại có thể lúc nó đang ăn hạt mà bắt nó lại chứ, người xấu! “Sờ mày một chút thì sao nào, còn không cho sờ à?” Lương Tây Triều dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên cái đầu xù lông của Tiểu Quất: “Đồ vô lương tâm bé nhỏ.” Cũng không biết là đang ám chỉ ai. Ba tiếng học lái liên tục, Vưu Tình từ trên xe bước xuống, cảm thấy từ thắt lưng trở xuống đều tê rần, học lái còn mệt hơn cả ngồi trong văn phòng. Tuy nhiên thầy Lưu lại rất hài lòng, tuyên bố: “Không tệ không tệ, em học nhanh thật đấy, sinh viên các em đầu óc đúng là lanh lợi!” Vưu Tình làm theo kinh nghiệm của Sở Tử Câm, người từng trải truyền lại, mua cho thầy Lưu một chai nước tăng lực. Bữa trưa Vưu Tình giải quyết bằng một chiếc bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi ngay sân tập lái. Cô đến muộn, nên chỉ có thể xếp hàng sau, kết thúc lúc khoảng 3 giờ chiều. Trường lái có dịch vụ đưa đón, nhưng không phải đưa đón riêng, ngồi đầy một xe người chạy vòng vòng, tính ra thời gian thì đi xe buýt còn nhanh hơn. Học lái kết thúc, điểm danh xong, Vưu Tình đi về phía trạm xe buýt, lấy điện thoại ra đang định xem xe đến đâu thì một chiếc Cayenne màu đen dừng ngay trước mặt. Hạ Uyên hạ cửa kính xe xuống, “Đi đâu?” Vưu Tình ngẩng đầu, “Về nhà.” “Tiện đường, lên xe đi.” Vừa dứt lời, trợ lý của Hạ Uyên ngồi ở ghế phụ liền xuống xe mở cửa ghế sau cho cô, “Cô Vưu, mời.” Vưu Tình đành phải cất điện thoại, khom lưng ngồi vào. Trong xe có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, hương tuyết tùng và long diên hương hòa quyện, dịu dàng mà bền lâu. “Muốn thi bằng lái à?” Hạ Uyên liếc mắt hỏi cô. “Vâng.” Vưu Tình gật đầu. “Muốn mua xe có thể tìm tôi.” Hạ Uyên nói: “Sẽ cho em ưu đãi.” Tập đoàn Hạ thị đầu tư vào một công ty xe năng lượng mới, gần đây thế lực đang rất mạnh. Vưu Tình cười nhạt: “Vâng.” Hai người không nói nhiều, nhưng không khí khá hài hòa, thật sự có chút cảm giác như anh em ruột thịt định mệnh, tóm lại ở bên cạnh Hạ Uyên, Vưu Tình sẽ không cảm thấy gò bó hay xấu hổ. Đến cổng tiểu khu, Vưu Tình không để trợ lý ở ghế phụ xuống mở cửa xe, tự mình đẩy cửa, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người. Hạ Uyên bảo tài xế đừng lái xe vội, cặp mắt sâu thẳm dưới gọng kính kim loại màu bạc vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng thon dài đó, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt. “Đi thôi.” —— Vào bên trong tiểu khu, Vưu Tình ngước mắt rất nhanh nhìn thấy Lương Tây Triều cách đó không xa. Vẻ mặt Vưu Tình hơi sững lại, bước về phía anh. Lương Tây Triều một thân đồ đen, hai tay đút túi quần dựa vào xe bên cạnh, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, “Không cho anh đón em nhưng lại để Hạ Uyên đón?” Tiểu khu là hàng rào sắt, khe hở rất lớn, Lương Tây Triều vừa rồi ở bên trong nhìn rất rõ, bao gồm cả ánh mắt quyến luyến không rời của Hạ Uyên lúc hạ cửa kính xe sau cùng. Nhưng cũng may cô gái của anh không hề quay đầu lại, Hạ Uyên dù có bày ra bộ dạng thâm tình đến chết đó cũng vô dụng. “Chỉ là tình cờ thôi.” Vưu Tình giải thích. “Đúng là tình cờ thật.” Nghĩ đến việc cô ngồi xe của người đàn ông khác trở về, Lương Tây Triều vẫn không nhịn được mà nhíu mày, hừ lạnh. Cổ tay bị Lương Tây Triều kéo mạnh qua. Vưu Tình khựng lại một chút, không giãy giụa. Lương Tây Triều liền lập tức tăng thêm lực đạo, ôm người vào trong xe, đóng sầm cửa lại. Cô mặt đối mặt ngồi trong lòng Lương Tây Triều. Bị anh hai tay ôm chặt, gần như giam cầm. “Khoảng thời gian chúng ta chia tay, em và Hạ Uyên đã ăn cơm năm lần, một bữa trưa, bốn bữa tối.” Vưu Tình khẽ nhíu mày, “Anh điều tra em?” Ánh mắt Lương Tây Triều lạnh lùng, “Còn cần điều tra sao? Mỗi lần anh ta chọn địa điểm đều là nhà hàng thuộc quyền sở hữu của anh.” “…Em không biết.” “Hạ Uyên biết, anh ta cố ý.” Đường môi Lương Tây Triều mím chặt nhìn chằm chằm cô, “Hạ Uyên thích em.” “Em không thích anh ta.” “Vậy em có thích anh không?” Lương Tây Triều nhanh chóng hỏi dồn, khí thế bức người. Ánh mắt Vưu Tình không hề né tránh, nhưng, im lặng. “Vậy là không thích.” Lòng bàn tay hướng lên trên, anh v**t v* mái tóc dài mềm mại của cô, nhìn thẳng vào cô, “Không thích anh, tại sao lại bằng lòng để anh ôm?” Lương Tây Triều đi công tác hơn nửa tháng, phong trần mệt mỏi vội vã trở về, không nghỉ ngơi, mà vẫn luôn đợi ở đây. Gương mặt đè nén sự không vui, giữa hai lông mày ngưng tụ vẻ u ám. Vưu Tình đưa tay lên, đầu ngón tay mềm mại lướt nhẹ qua hàng lông mày đang nhíu chặt của anh, “Bởi vì, trông anh, có vẻ rất cần một cái ôm.” Trong xe im lặng trở lại. Hai người lặng lẽ đối mặt. Trong mắt Lương Tây Triều tràn ngập khát vọng u tối, thứ anh muốn đâu chỉ là một cái ôm. Anh càng đến gần hơn, đầu ngón tay Vưu Tình trượt xuống, chặn lại đôi môi đang muốn chạm vào của anh, “Lương Tây Triều, đừng nổi giận.” Lương Tây Triều nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn. Cánh tay siết chặt, anh cúi đầu, áp mặt vào b* ng*c tròn trịa mềm mại của cô, giọng khàn khàn nói: “Anh có tư cách gì để nổi giận chứ.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.