l**m nhẹ vành môi mỏng của anh —- Từ “yêu”, lần đầu tiên Vưu Tình nghe được, là từ miệng ba mẹ. Con gái yêu quý, ba mẹ mãi mãi yêu con. Họ đã nói như vậy, sau đó ba qua đời, mẹ rời đi. Ngày đó ở bệnh viện, cô nói với Imie, tình cảm không phải là duy nhất, cô có thể không cần. Nhưng trên thực tế, cô rất trân trọng. Trân trọng chiếc đèn hình thỏ duy nhất đó, trân trọng bất cứ thứ gì tồn tại như là duy nhất. Đồng thời, cũng rất sợ hãi bất cứ thứ gì tồn tại như là duy nhất. Giống như tình yêu của cha mẹ là duy nhất, duy nhất đồng nghĩa với mất đi. Tình yêu cô từng có cũng đều mất đi cả, những tháng ngày thơ ấu cô độc tăm tối đó, thật ra, một ngày cô cũng không sống nổi. Khoảng thời gian chia tay Lương Tây Triều, những đêm mất ngủ bất an, nhìn chằm chằm trần nhà trắng đêm đến rạng sáng, cô cũng từng nghiêm túc hồi tưởng lại, thứ tình cảm của cô rốt cuộc có được coi là thích hay không. Cô không phải là người sống dựa vào tình yêu và tình cảm, cô giống như cỏ dại, chỉ cần hấp thụ được một tia sinh khí cũng sẽ níu chặt lấy. Lương Tây Triều rõ ràng là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của cô, vậy mà cô lại lựa chọn buông tay. Có lẽ là bởi vì, ngay từ đầu cô đã ôm suy nghĩ rồi sẽ mất đi, tình cảm không phải là duy nhất, mà cô sớm đã coi Lương Tây Triều là duy nhất. Vì thế lý trí đã đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799237/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.