Trước kia, Vưu Tình vẫn luôn cảm thấy giữa mình và Lương Tây Triều không có nhiều chủ đề chung cho lắm. Suy cho cùng, cuộc sống của cả hai khác nhau một trời một vực. Nói khoa trương một chút thì, những lời họ nói trên giường còn nhiều hơn cả những lúc chuyện trò ban ngày. Nhưng giờ đây, khi không thể gặp mặt, họ chỉ có thể dựa vào điện thoại để giữ liên lạc. Một tuần có năm buổi tối họ đều gọi cho nhau, lâu dần, chủ đề chung cũng nhiều hơn, có khi điện thoại còn chưa cúp máy, Vưu Tình đã chìm vào giấc ngủ trong giọng nói trầm ấm, không nhanh không chậm của anh. Để điện thoại chưa ngắt mà ngủ thiếp đi, Vưu Tình cảm thấy như vậy có chút không lịch sự. Không ngờ Lương Tây Triều lại rất hài lòng về chuyện này, nói rằng việc dỗ bạn gái ngủ ngon mang lại cho anh cảm giác thành tựu lớn lao. Lương Tây Triều giọng điệu có chút bông đùa nói: “Anh thích nghe tiếng thở của em lắm, nếu không phải sợ điện thoại em sáng mai hết pin, anh có thể để bên tai nghe cả đêm đấy.” Vưu Tình: “…” Dù không hiểu lắm mấy cái “điểm G” kỳ lạ của anh, Vưu Tình vẫn bày tỏ sự tôn trọng. Buổi sáng, có một thí nghiệm phải làm liên tục bốn tiếng không nghỉ, Vưu Tình và thành viên cùng nhóm là Thạch Kỳ phối hợp với nhau. Kết quả là trong quá trình đó, Thạch Kỳ lại lơ đễnh, làm vỡ ống thuốc thử còn làm rách tay. “Đừng động đậy!” Vưu Tình lập tức tạm dừng máy móc, nắm lấy ngón tay bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799244/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.