“Thích anh mạnh một chút sao?” —- “Đương nhiên là có thể.” Lương Tây Triều ôm chặt cô, “Nhìn anh này, gọi lại một tiếng nữa, vừa rồi không nghe kỹ.” “Mệt quá, không gọi nữa.” Vưu Tình lười biếng gục đầu lên vai anh. Lương Tây Triều im lặng một lát, “Bảo bối à, em có vẻ không ổn lắm.” Lúc này Lương Tây Triều mới phản ứng lại, cô gái nhỏ vốn ít lời sao tối nay lại chịu ngồi trong xe nói chuyện với anh lâu như vậy. “Em đang ghen phải không?” Anh nghiêng đầu m*t nhẹ vành tai cô, làm cô không gục đầu được nữa, không thể không ngẩng đầu lên. Lương Tây Triều đưa tay véo cằm cô không cho cô trốn, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, “Em cũng sẽ vì anh mà ghen, đúng không?” “…Không phải.” Vưu Tình bình tĩnh lặp lại, “Em không có.” “Thật sao?” Lương Tây Triều híp mắt, “Không lừa anh chứ?” Vưu Tình bị anh dồn hỏi liên tục đến mức có chút không giữ được bình tĩnh, vừa rồi đã phủ nhận, lúc này càng không thể thừa nhận. Cô mím môi không nói. Lương Tây Triều nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên bật cười khe khẽ, “Được rồi, anh thích dáng vẻ cứng miệng này của em.” Anh đặt cô lại ghế phụ, khởi động xe hòa vào dòng người. Vưu Tình nhìn con đường ngoài cửa sổ, đã ngày càng xa khu dân cư Tân Dân, đích đến là biệt thự ven hồ. Cô quay đầu nhìn sang, vẻ mặt có chút thả lỏng, “Anh đi nhầm đường rồi.” Lương Tây Triều thong thả đáp: “Ồ, vậy sao.” Rồi tiếp tục lái. Vưu Tình: “…” Xe chạy vào khuôn viên biệt thự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799255/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.