“Vưu Tình sớm muộn gì cũng là vợ của tôi.” —- Vưu Tình tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cũng không quá sớm. 10 giờ, ngoài cửa sổ nắng đẹp gió hiền. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mình cô nằm trên giường, cả người có chút mệt mỏi, nhưng không có cảm giác choáng váng sau khi say rượu. Cơn buồn ngủ tan đi, cơ thể tỉnh táo lại, đồng thời những chuyện xảy ra tối qua, từng chút từng chút một, bắt đầu tua lại trong đầu cô. Vưu Tình từ từ mở to mắt. Cả người rất nhanh cứng đờ như tượng đá. Cô đã làm cái gì vậy? Cả một đêm đòi Lương Tây Triều ôm thì thôi đi, cô lại còn dám nói trước mặt tài xế anh là… cún con? Cô muốn anh giúp cô tắm rửa cũng thôi đi, nhưng cuối cùng cô lại còn nắm lấy “anh” như một món đồ chơi mà cọ tới cọ lui. “Đừng nghịch nữa bảo bối.” Anh cắn vành tai cô, hơi thở càng thêm nặng nề, “Để anh đưa vào một tấc đi.” Người ta có nhu cầu sinh lý rất bình thường, cũng đã nhịn rất lâu rồi. Nhưng cô đã làm thế nào. “Không được đâu.” Ỷ vào mình say rượu, cô nói: “Em còn chưa chơi đủ.” Chơi đủ… Đủ… Vưu Tình nhắm chặt mắt. Vơ lấy chăn trùm kín đầu mình cùng với đôi tai đang nóng bừng đỏ ửng. Cô trước nay chưa từng biết bản thân sau khi say rượu lại trở nên như vậy. … Kẻ cuồng điên ngoài vòng pháp luật? Thật ra ban đầu cô định giả say, như vậy còn có thể kiểm soát cảm xúc và tiết tấu tốt hơn. Nhưng Imie
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-tinh-y-vien-son-tu/2799257/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.