🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những ngày sau đó, Lý Doanh và Thôi Tuần ở lại thư quán, thong dong gảy đàn dưới gió mát, đánh cờ dưới trăng, sống những ngày an yên vui vẻ. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, sức khỏe hắn cũng khá hơn nhiều so với khi vừa trở lại Trường An.

Đến ngày thứ bảy, khi ván cờ cuối cùng sắp hạ xong, Thôi Tuần cầm quân đen đặt vào vị trí Thiên Nguyên, [1] khẽ cười nói: “Minh Nguyệt Châu, nàng thua rồi.”

[1] Nếu mình không nhầm thì đôi trẻ đang chơi cờ vây. Bàn cờ vây có hình vuông, có 19 đường ngang dọc giao nhau, tạo thành 361 giao điểm. Trên bàn có 9 chấm đen gọi là sao, giúp người chơi dễ dàng định vị trên bàn cờ. Sao chính giữa bàn cờ thường gọi là Thiên Nguyên hay tengen.

Lý Doanh buồn bực tự gõ đầu: “Vừa rồi ta không nên đi nước đó.”

Nàng thở dài, thản nhiên nói: “Nhưng cờ đã xuống là không hối hận, thua thì thua thôi, nào phải ta chưa từng thắng chàng.”

Sự thẳng thắn, phóng khoáng ấy, quả thật đúng như câu nói: Cờ phẩm như nhân phẩm.

Thôi Tuần chăm chú nhìn gương mặt trắng ngần như ngọc của nàng, nhất thời chẳng nỡ rời mắt. Hồi lâu sau, hắn mới khẽ nói: “Minh Nguyệt Châu, ta phải đi rồi.”

Đào Nguyên có đẹp đến đâu thì hắn vẫn phải quay về nơi trần thế. Lý Doanh nhìn hắn, bỗng mỉm cười: “Được, ta đợi chàng trở về.”

Lần này nếu không thành công thì chính là xả thân.

Nhưng nàng tin rằng, hắn nhất định sẽ thành công.

Quả nhiên, khi Thôi Tuần đặt chân vào phủ Thôi Tụng Thanh, Thôi Tụng Thanh vô cùng kinh ngạc: “Ngươi còn dám tới tìm ta?”

Ông nói: “Ngươi không biết sao, Thánh nhân tìm ngươi đến phát điên rồi.”

Thôi Tuần điềm nhiên đáp: “Nhưng bá phụ vẫn sẵn lòng gặp ta.”

Thôi Tụng Thanh hừ lạnh, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.

Thôi Tuần nói tiếp: “Bá phụ muốn biết rốt cuộc chuyện khắc in lời khai có phải do ta làm không chứ gì?”

Hắn thừa nhận: “Việc này, đúng là do ta làm.”

Thôi Tụng Thanh mặc dù đã đoán trước, nhưng khi Thôi Tuần thẳng thắn thừa nhận, ông vẫn cảm thấy bất ngờ. Nhớ lại việc Thôi Tuần từng đứng ra biện giải cho A Man trên triều hội, rồi lại kiên quyết xin đi Lĩnh Nam áp giải Thẩm Khuyết, bất chấp thân thể suy yếu, Thôi Tụng Thanh bỗng cảm thấy ông thật sự không hiểu rõ đứa cháu trai mà mình từng lấy làm khinh bỉ này.

Sau một hồi cân nhắc, ông hỏi: “Vì sao ngươi lại làm vậy?”

Thôi Tuần trả lời: “Ta muốn rửa oan cho Thiên Uy quân.”

“Ngươi?” Thôi Tụng Thanh đánh giá Thôi Tuần từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ không tin: “Từ khi nào mà ngươi lại trở nên có khí tiết như vậy?”

Nghe lời này, Thôi Tuần không im lặng chịu đựng sự nhục mạ như thường lệ. Hôm nay hắn đến đây là để thuyết phục Thôi Tụng Thanh, mà muốn làm được điều đó, hắn buộc phải dứt bỏ sự kính trọng dành cho vị bá phụ này, phơi bày tất cả những toan tính trong lòng ông.

Vì vậy, Thôi Tuần bình tĩnh đáp: “Con người vốn phức tạp, cũng giống như bá phụ mang dang là Bạch y Khanh tướng, nhưng vì giữ mình mà chọn cách làm ngơ trước nỗi oan khuất của năm vạn Thiên Uy quân cùng máu và nước mắt của trăm họ sáu châu. Bá phụ lạnh lùng đứng nhìn các trung thần thân cô thế mỏng khổ sở kêu oan, bản thân lại giữ im lặng, chẳng hề mở miệng nửa lời.”

Lời của Thôi Tuần đánh trúng tim đen của Thôi Tụng Thanh. Bị hậu bối trực tiếp chỉ trích ngay trước mặt, ông ta không khỏi mất mặt, tức giận quát lớn: “Ngươi thì hiểu gì?”

“Ta hiểu.” Thôi Tuần đáp: “Trong lòng bá phụ có con đường riêng của mình. Con đường ấy chính là thực hiện cải cách, mang lại lợi ích cho muôn dân. Vì để hoàn thành con đường này, bá phụ không thể vì sự việc của Thiên Uy quân mà chịu đổ vạ lên đầu. Nếu Lư Dụ Dân vu cáo là kẻ đầu sỏ đứng sau vụ cung khai, biến vụ việc này thành một âm mưu tranh đấu nội bộ, bá phụ sẽ phải chịu sự giận dữ của thiên hạ, lúc ấy con đường của bá phụ cũng chẳng thể thực hiện nổi. Vì vậy, bá phụ lựa chọn những người đang sống và từ bỏ những người đã chết.”

Thôi Tụng Thanh bị vạch trần hết những tâm tư kín đáo, ông tức giận đến mức nâng tay lên định tát vào mặt Thôi Tuần, nhưng bàn tay ấy dừng lại giữa không trung, cuối cùng buông xuống. Thôi Tụng Thanh quay đi, chắp tay sau lưng, bước qua bước lại trong thính đường, một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại: “Nếu ngươi đã biết người sống quan trọng hơn thì tại sao cứ phải vì người đã chết mà băn khoăn mãi?”

“Vì ta cũng có con đường của riêng ta.” Thôi Tuần nói rõ từng lời từng chữ một: “Hôm ấy, Thẩm Khuyết muốn giết ta, chính bá phụ đã cứu ta. Bá phụ hỏi ta, khi gặp phải Đột Quyết, sao không tự vẫn. Ta trả lời, vì ta có con đường phải hoàn thành, cho nên ta không thể chết. Lúc đó bá phụ không hiểu ta đang nói gì, hôm nay ta có thể nói với bá phụ rằng: con đường của ta chính là rửa oan cho năm vạn tướng sĩ Thiên Uy quân, để họ được yên nghỉ, để gia quyến còn sống không phải chịu thêm nhục nhã, để từng kẻ sát hại họ đều phải trả giá.”

Lời hắn rõ ràng, rành mạch. Thôi Tụng Thanh không khỏi hít một hơi khí lạnh, ông nhìn Thôi Tuần, như thể đang nhìn thấu hắn. Đây là đứa cháu mà ông từng kỳ vọng, rồi lại khiến ông thất vọng không ngừng, ông nói: “Đừng nói với ta rằng, sáu năm qua, ngươi đã nhẫn nhục chịu đựng. Ngươi học Câu Tiễn nằm gai nếm mật, học Dự Nhượng nuốt than nhuộm mình, sống chỉ để báo thù?”

Thôi Tuần im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”

Thôi Tụng Thanh ngẩn người.

Ông nhìn thẳng vào mắt Thôi Tuần, ánh mắt của Thôi Tuần bình thản như mặt hồ, không hề có chút né tránh. Thôi Tụng Thanh đờ đẫn một lúc lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Rất tốt.”

Câu nói “rất tốt” này, không biết là khen câu trả lời của Thôi Tuần, hay đang khen chính con người hắn.

Ông nói: “Nói đi, hôm nay ngươi đến gặp ta, rốt cuộc là muốn ta làm gì?”

Thôi Tuần đáp: “Muốn xin bá phụ, thay Thiên Uy quân đòi lại công lý.”

“Không thể nào.” Thôi Tụng Thanh lập tức từ chối: “Con đường của ngươi và con đường của ta như nước với lửa, không thể dung hòa.”

Những lời này của Thôi Tụng Thanh đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng, ông sẽ không để oan tình của Thiên Uy quân trở thành vật cản trên con đường thực thi tân chính. Trong lòng ông, người sống quan trọng hơn người chết, số đông quan trọng hơn số ít. Ba mươi năm trước, ông có thể khuyên Thái Xương Đế vì dân mà bỏ qua Lý Doanh, ba mươi năm sau, ông vẫn có thể vì dân mà bỏ qua việc đòi lại công lý cho Thiên Uy quân.

Thôi Tụng Thanh luôn tự cho mình là một vị quan tài ba, chứ không phải một bậc thánh hiền. Ông có lòng riêng, và lòng riêng ấy chính là tân chính. Vì tân chính, ông sẽ lạnh lùng tính toán sự sống chết của Lý Doanh, ông sẽ tính toán xem nếu nàng chết đi sẽ mang lại lợi ích gì cho thiên hạ, ông cũng sẽ tàn nhẫn coi thường nỗi oan khuất của Thiên Uy quân, và sự hy sinh của con dân sáu châu. Đối với sự tàn nhẫn ấy, ông không hề hối hận, ba mươi năm trước là như vậy, ba mươi năm sau vẫn sẽ như vậy.

Có thể nói, ông chính là ví dụ điển hình cho việc kiên quyết một đường đến tận cùng.

Với Lư Dụ Dân cũng vậy.

Chỉ có điều, Thôi Tụng Thanh và Lư Dụ Dân vẫn có sự khác biệt. Khác biệt là mặc dù Thôi Tụng Thanh có lòng riêng, nhưng ông vẫn giữ được đại tiết, dù một lòng muốn đi theo con đường của mình, ông cũng không thể để đất nước và dân chúng bị ngoại bang xâm lược, vẫn giữ được giới hạn mà người quân tử không thể vượt qua, đó chính là lý do vì sao Thôi Tuần còn muốn đến gặp ông để thuyết phục.

Đối mặt với sự từ chối của Thôi Tụng Thanh, Thôi Tuần không hề nản lòng: “Con đường của ta và con đường của bá phụ không phải là nước với lửa, ngược lại, con đường của ta sẽ giúp ích cho con đường của bá phụ.”

“Ồ?” Thôi Tụng Thanh nhướn mày: “Lời này nghĩa là sao?”

“Bá phụ nghĩ xem, trong việc thực thi tân chính, trở ngại lớn nhất ở triều đình là ai?”

Thôi Tụng Thanh không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: “Lư Dụ Dân.”

“Không phải vậy.” Thôi Tuần nói: “Là Thánh nhân.”

Thôi Tụng Thanh hơi sửng sốt, Thôi Tuần tiếp lời: “Chắc hẳn bá phụ đã nghe qua câu “một triều vua, một triều thần” rồi đúng không? Từ xưa đến nay, những vị hoàng đế muốn có thành tựu, sau khi lên ngôi, phần lớn đều định lại phương châm trị quốc, xa lánh những quan lại mà hoàng đế tiền nhiệm cất nhắc, thay vào đó là phát triển thế lực của riêng mình. Huống chi, vị hoàng đế đương triều còn có một người cha anh minh thần vũ và một người mẹ cường thế còn sống. Nếu muốn chứng minh bản thân, ngài ấy chỉ có thể bắt đầu từ việc phá bỏ tân chính mà cha mẹ để lại. Tân chính sai, tức là ngài ấy đúng. Ngài ấy chính là một vị hoàng đế vượt trội hơn cả cha ruột mình.”

Thôi Tụng Thanh ngẫm kỹ lời này, cũng cảm thấy rằng tâm lý chống đối tân chính của Thánh nhân có lẽ phần lớn là vì lý do này, ông thở dài: “Thánh nhân còn trẻ, lâu nay lại bị Lư Dụ Dân che mắt nên mới có suy nghĩ như vậy. Nếu Lư Dụ Dân bị trừng phạt, lại có các bậc thầy khác chỉ bảo thêm, chưa biết chừng Thánh nhân vẫn có thể trở thành minh quân bảo vệ được những gì đã có.”

Dù thuộc phe Thái hậu, nhưng người Thôi Tụng Thanh trung thành nhất vẫn là Tiên đế. Đương kim Thánh nhân là huyết mạch của Tiên đế, nên ông vẫn còn đặt kỳ vọng vào vị hoàng đế đương nhiệm. Thôi Tuần không bình phẩm gì về lời phát biểu này, hắn đáp: “Thánh nhân đã bị Lư Dụ Dân mê hoặc, cho dù Lư Dụ Dân có thất bại trong cuộc tranh giành đảng phái, thậm chí mất mạng, Thánh nhân vẫn có thể tạo ra một Lư Dụ Dân khác, tiếp tục đối đầu với Thái hậu, khiến tân chính thay đổi như cơm bữa. Nếu một ngày nào đó Thái hậu không còn nữa, tân chính khó tránh khỏi bị Thánh nhân bãi bỏ.”

Thôi Tụng Thanh trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý, rồi nói: “Vậy ngươi định làm gì?”

“Bá phụ, thay vì bo bo giữ mình, chi bằng người hãy liều một phen. Mượn vụ án Thiên Uy quân lần này để nhổ tận gốc thế lực của Thánh nhân, khiến Thánh nhân trở lại như sáu năm trước, chỉ là một quân vương không thực quyền, không thể tái lập một Lư Dụ Dân khác, cũng không thể cản trở việc thực thi tân chính. Như vậy, cho dù sau này Thái hậu không còn, tân chính đã thấm sâu vào lòng dân, Thánh nhân dù muốn hủy bỏ thì cũng sẽ không thể.”

Nghe vậy, Thôi Tụng Thanh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cuối cùng vung tay tát mạnh một cái: “Hỗn xược! Ngươi muốn bức vua thoái vị sao? Đây là việc không được phép làm của một thần tử!”

Thôi Tuần bị tát đến loạng choạng, gương mặt tái nhợt như tuyết lập tức sưng đỏ, đau nhói, nhưng hắn dường như không cảm thấy gì, chỉ nhẹ nhàng li.ếm vết máu nơi khóe môi, cười nhẹ nói: “Bá phụ, cái gì là việc không thể làm của thần tử? Ba mươi năm trước, bá phụ đã khuyên Tiên đế dìm chết công chúa Vĩnh An, chẳng lẽ đó mới là việc nên làm của một thần tử?”

Thôi Tụng Thanh kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Ngươi… ngươi làm sao mà biết được chuyện đó?”

“Trước khi chết, Kim Di đã bị giam giữ tại Sát Sự Thính, cho nên, ta đương nhiên có thể biết được.”

Thôi Tụng Thanh sắc mặt tái mét, từ kẽ răng nghiến ra vài chữ: “Ngươi muốn dùng chuyện này để uy hiếp ta?”

Thôi Tuần lắc đầu: “Uy hiếp? Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Việc ba mươi năm trước, ta tuyệt đối sẽ không nói với người thứ hai.”

Thôi Tụng Thanh thở phào, dường như bị hút hết sức lực, ông ngồi phịch xuống bàn gỗ tử đàn, Thôi Tuần lại nói: “Có lẽ trong mắt bá phụ, chỉ thừa nhận Thánh nhân là “quân” chứ không thừa nhận một nữ tử như công chúa là “quân”, nhưng ba mươi năm trước, bá phụ có thể vì con đường của mình, thuyết phục Tiên đế giết con gái bằng một loạt lý lẽ, thì vì sao ba mươi năm sau, người lại trở nên hồ đồ thế này?”

Thôi Tụng Thanh cắn răng, Thôi Tuần vẫn ung dung nói tiêp: “Hơn nữa, công chúa Vĩnh An đã dùng mạng sống của mình, đem đến cho Tiên đế một lý do hoàn hảo để giảm bớt thế lực các gia tộc, thúc đẩy tân chính. Còn việc khôi phục công lý cho Thiên Uy quân, chỉ là để Thánh nhân mất đi quyền lực, để triều đình không còn xuất hiện thêm một Lư Dụ Dân nào nữa, chứ không phải muốn mạng sống của Thánh nhân. So với công chúa Vĩnh An, ít nhất Thánh nhân vẫn được sống, bá phụ đã một lần không màng đến bổn phận thần tử, chẳng lẽ bây giờ vì bốn chữ “bổn phận thần tử” mà mắt nhắm mắt mở, trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời mình tan thành mây khói sao?”

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: “Việc lật lại bản án lần này chính là cơ hội tốt nhất để không ai còn cản trở tân chính. Nếu thất bại, tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục; nếu thành công, một lần vất vả nhưng yên ổn cả đời, từ đó không ai còn lay chuyển được tân chính. Bá phụ nên sớm đưa ra quyết định, nếu chần chừ không dứt khoát, ắt sẽ chuốc lấy tai họa.”

Nói xong, Thôi Tụng Thanh im lặng rất lâu, mãi một lúc sau mới thở dài: “Thôi được, đã làm nghịch thần một lần, thêm một lần nữa thì cũng đã làm sao.”

Hôm sau, Thôi Tuần, người đã mất tích bảy ngày, lần nữa khoác lên mình bộ quan phục đỏ sẫm, đến tham dự triều hội.

Vừa trông thấy hắn, Long Hưng Đế đã nổi cơn thịnh nộ, vừa định mở miệng trách mắng thì Thôi Tuần đã cầm sẵn hốt bản bằng ngà voi trong tay, bước ra khỏi hàng quan thần. Hắn khom người thi lễ rồi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bẩm Thánh nhân, thần có bản tấu xin được trình lên.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.