Trường An.
Mưa dầm rả rích suốt ba ngày không dứt.
Ba ngày ấy, triều đình tranh cãi không ngừng. Kinh Triệu Doãn Tiết Vạn Triệt tiếp nhận vụ án Thiên Uy quân, ngày ngày dâng sớ, khẩn cầu Long Hưng Đế cho phép điều tra triệt để. Ngoài ông ra, Đô đốc Quế Châu Trương Hoằng Nghị cùng nhiều vị thanh liêm trong triều cũng đồng loạt dâng sớ, khẩn thiết xin Long Hưng Đế xét xử vụ án một cách tận tường. Trên triều, Tiết Vạn Triệt tranh luận kịch liệt với Thượng thư Tả bộc xạ Lư Dụ Dân.
Lư Dụ Dân nói: Kẻ trong sạch tự khắc được minh oan.
Tiết Vạn Triệt phản bác: Thân trong sạch, càng không sợ tra xét.
Lư Dụ Dân á khẩu, sắc mặt tái xanh.
Long Hưng Đế giận dữ quát: “Tiết khanh, khanh nghe dèm pha của nữ nhân, hành xử điên rồ, trong mắt khanh có còn xem trẫm là thiên tử nữa không?”
Tiết Vạn Triệt thẳng thắn đáp: “Chính vì suy nghĩ cho Thánh nhân nên thần mới dám khẩn cầu người xét xử vụ án này. Nay dân chúng bàn tán khắp nơi, cho rằng Thánh nhân thiên vị thầy dạy nên mới không muốn tra xét. Nếu cứ kéo dài như vậy, e rằng sẽ làm tổn hại đến Thánh danh!”
Nói xong, Tiết Vạn Triệt nước mắt giàn giụa, vừa cúi đầu vừa khóc: “Từ khi Thánh nhân đăng cơ đến nay, anh minh quyết đoán, nhân từ với dân, nghĩa khí với bên ngoài, thần là bề tôi mà có được bậc quân vương như vậy thật là đại phúc. Nhưng cũng vì thế, thần không thể khoanh tay đứng nhìn Thánh nhân vì tư tâm mà quên đi pháp luật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321644/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.