Bên ngoài huyện nha Trường An, dân chúng tụ tập đông đúc, đợi xem náo nhiệt. Nhưng cánh cửa nghi môn màu đen vốn rộng mở ngày thường, cho phép bách tính vào nghe xử án, giờ đây lại đóng chặt, nên chẳng ai nghe được động tĩnh gì từ chính đường.
Mọi người dài cổ ngóng trông, chỉ một lúc sau, nghi môn bất ngờ mở ra. A Man cùng những người khác bị loạn côn đuổi đánh ra ngoài. Vì bảo vệ A Man nên Hà Thập Tam chịu không ít roi vọt, thân thể đau rát như lửa đốt. Cậu bị mấy nha sai kéo xềnh xệch, quăng ra khỏi nghi môn, ngã sóng soài trên mặt đất. Mặc kệ cơn đau, Hà Thập Tam vẫn lồm cồm bò dậy, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao không nhận đơn kiện của chúng ta? Các người sợ cái gì chứ?”
Nha sai quát lớn: “Câm miệng! Nếu không phải minh phủ thấy các người già có, trẻ có, thì đã trói lại, đánh mỗi người một trăm trượng rồi!”
Trong đám đông có một sĩ tử thông hiểu luật pháp, nghe vậy không nhịn được nói: “Một trăm trượng là hình phạt dành cho kẻ vu cáo. Các người còn chưa điều tra mà dám khẳng định đây là vu cáo sao?”
Nha sai ngớ người, sau đó nổi giận, chỉ vào sĩ tử mà mắng: “Đừng tưởng biết đọc vài quyển luật đã là giỏi giang lắm! Dựa vào cái gì bắt huyện nha chúng ta điều tra quan viên triều đình chỉ vì mấy tờ khai khắc in? Nếu cứ thế này, ai muốn hại vị đại nhân nào, chỉ cần in vài tờ khai, dán khắp thành Trường An, chúng ta đều phải điều tra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321645/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.