Sau khi Thôi Tuần rời đi, Lư Hoài như kẻ mất hồn mới chậm rãi đứng dậy. Hắn lảo đảo bước ra khỏi ngục thất, mạnh tay đẩy tên tiểu lại Đại Lý Tự đang định hỏi chuyện, rồi xiêu vẹo bước từng bước, đi thẳng đến phủ Lư Dụ Dân.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên tòa phủ đệ giản dị, trời dần bị mây mù che khuất, từng hạt mưa thưa thớt rơi xuống, chẳng mấy chốc đã biến thành màn mưa dày đặc. Y phục Lư Hoài bị ướt sũng, nhưng hắn chẳng hề để ý, chỉ lặng lẽ nhìn lên hai chữ lớn đề trên cổng: “Lư phủ.”
Lời dạy bảo ân cần của thúc phụ thuở nhỏ như còn vang bên tai. Chữ đầu tiên hắn viết là thúc phụ dạy, bài thơ đầu tiên hắn học là thúc phụ làm. Hắn từng tự hào về thúc phụ biết bao. Hắn rất muốn xông vào, chất vấn thúc phụ về lời Thẩm Khuyết nói, xem đó là thật hay giả. Nhưng hắn đứng ngoài phủ rất lâu mà không dám bước vào.
Hắn sợ. Sợ nghe thấy câu trả lời đó, sợ rằng chỉ cần bước vào, hình tượng đạo mạo mẫu mực trong lòng hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn. Hắn không dám.
Lư Hoài nhắm chặt mắt, mặc cho mưa rơi xối xả lên mặt. Thật lâu sau, hắn mới mở mắt, quay người, lê từng bước chân nặng nề rời đi.
–
Lư Hoài vừa rời đi, tin tức về việc A Man tiến vào ngục thất của Ngự Sử Đài, nói chuyện riêng với Thẩm Khuyết đã nhanh chóng truyền đến tai Lư Dụ Dân và Bùi Quan Nhạc.
Lư Dụ Dân vô cùng kinh hãi, suy nghĩ đầu tiên là tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321647/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.