Thẩm Khuyết làm chứng, từng lời từng chữ đều từ từ hé lộ âm mưu đã chôn vùi năm vạn trung hồn sáu năm về trước.
Năm ấy, Thẩm Khuyết vừa tròn hai mươi ba tuổi, dù kế thừa tước vị Quốc công, nhưng trong lòng hắn luôn ngập tràn phẫn uất. Hắn hiểu rõ ngọn nguồn của cơn phẫn hận này là Thái hậu, người nắm quyền thực sự trong triều Đại Chu, cũng chính là hung thủ đã sát hại mẫu thân hắn.
Mỗi phần thưởng Thái hậu ban cho, hắn đều xem là nỗi sỉ nhục. Mỗi lần dập đầu tạ ơn trước mặt bà, lòng hắn lại đau đớn khôn nguôi. Đường đường là một người con, không chỉ bất lực trong việc báo thù cho mẹ mà còn phải cúi đầu trước kẻ thù. Thiên hạ này liệu có đứa con nào nhu nhược đến thế không?
Chính nỗi đau tột cùng ấy đã vặn vẹo tính cách của hắn. Hắn bắt đầu ngang ngược, vơ vét của cải, mua quan bán chức. Hắn đang đánh cược, đánh cược xem người dì ruột giả nhân giả nghĩa ấy có thể dung túng hắn đến khi nào. Hắn chờ đợi, chờ đến khi nào bà ta xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo, đối xử với hắn như đã từng đối xử với mẫu thân và a tỷ của hắn.
Nhưng bà ta vẫn không ra tay. Có lẽ, bà ta không có thời gian để đối phó với hắn, bởi còn bận đối phó với tông thất họ Lý, với quần thần khắp thiên hạ. Bà vẫn tiếp tục thâu tóm quyền lực, bởi con trai bà đã mười bảy tuổi, không còn lý do để tiếp tục nhiếp chính. Bề ngoài bà trả lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321648/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.