Thôi Tuần từ chối.
Thịnh A Man không hiểu, nàng vừa mất đứa con, lại bị đánh tám mươi trượng. Thân thể nàng yếu ớt đến cực điểm, nếu không nhờ vị quan hành hình thương hại, cho phép nàng dưỡng thương xong mới chịu hai năm lao dịch, thì giờ nàng chỉ có thể nằm trong gian nhà đổ nát, được mấy tỷ muội từng làm việc chung ở giáo phường chăm sóc. Dù là thế, nàng vẫn cố chống người dậy, yếu ớt hỏi:
“Vì sao không để ta gặp Thẩm Khuyết?”
“Thẩm Khuyết hận cô.” Thôi Tuần nói. “Cô hà tất phải tự tìm phiền phức?”
“Ta biết hắn hận ta, nhưng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa rõ ràng.” A Man kiên quyết. “Khi a huynh ta bị giết ở trạm dịch Trường Lạc, chẳng phải còn có sự tham gia của Vương nương tử, phu nhân Bùi Quan Nhạc sao? Và rốt cuộc, vì sao hắn lại muốn giết a huynh? Ta không tin chỉ vì nhìn a huynh ta không thuận mắt. Nếu là vậy, hắn càng chướng mắt Quách soái, sao khi Quách soái về Trường An nhậm chức, hắn lại không giết ông ấy?”
Thịnh A Man dồn dập chất vấn. Nàng không ngu. Từ lúc hài cốt của Thịnh Vân Đình bị chôn ngoài cửa Thông Hóa, quan phủ kết luận là sơn tặc giết người, nàng đã không tin. Khi ấy, nàng từng nói: sơn tặc nào dám giết một viên Ngu hầu của Thiên Uy quân? Sơn tặc nào to gan đến mức dám chôn người ngoài cửa Thông Hóa? Kết quả đúng như nàng đoán, kẻ giết Thịnh Vân Đình không phải sơn tặc, mà chính là Thẩm quốc công Thẩm Khuyết, một kẻ quyền cao chức trọng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321650/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.