Lý Doanh nghiêm mặt đáp: “Không có đường phấn.”
“Hôm qua ta vừa mua cho nàng mà…”
“Có sao?” Lý Doanh nói dối không chớp mắt: “Chàng không định nhắc tới gói đồ chàng mang về lúc nửa đêm đó chứ? Ta vứt đi rồi.”
Thôi Tuần: “…”
Lý Doanh lại múc một muỗng thuốc, nói: “Không có đường phấn, thuốc đắng này, chàng uống hay không?”
Thôi Tuần nào dám không uống, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống. Nhìn vẻ mặt hắn nhíu mày, Lý Doanh liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Đến chết chàng còn không sợ, vậy mà lại sợ đắng?”
Thôi Tuần thở dài: “Hôm qua phải chuẩn bị cho vụ án của Thẩm Khuyết, nên ta mới ở lại Sát Sự Thính đến khuya. Đợi xử xong chuyện của Thẩm Khuyết, ta sẽ cáo bệnh, không đến Sát Sự Thính nữa.”
Nghe hắn nói vậy, mặt Lý Doanh cuối cùng cũng lộ chút vui vẻ. Nàng đáp: “Đây là chàng nói đấy nhé.”
Thôi Tuần gật đầu: “Là ta nói.”
Lý Doanh cười rạng rỡ, thổi nguội muỗng thuốc trong tay, đưa tới trước miệng hắn: “Để chàng không quên, hôm nay thuốc của chàng sẽ không thêm đường phấn nữa.”
Thôi Tuần: “…”
–
Thôi Tuần bất lực uống hết cả chén thuốc, chỉ cảm thấy vị đắng trong miệng còn hơn cả hoàng liên. Đang định xuống giường rót chén trà, thì bị Lý Doanh liếc mắt cảnh cáo, hắn không dám động. Lý Doanh quay lưng thu dọn chén thuốc bằng sứ Thanh Hoa, sau đó bất ngờ xoay người, đưa tay ra: “Này.”
Trong lòng bàn tay trắng mịn của nàng, có một viên đường phấn màu hổ phách.
Mắt Thôi Tuần sáng lên, hắn cầm viên đường bỏ vào miệng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321651/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.