Đại Lý Tự Thiếu khanh Lư Hoài đã mất sạch kiên nhẫn. Hắn vốn căm ghét sẵn hạng công tử bột, ăn chơi phóng túng như Thẩm Khuyết. Vì vậy, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng không nhận tội thì sẽ không có cách nào trị ngươi sao? Luật Đại Chu đã quy định, ba người trở lên, minh chứng tường tận, là có thể định tội. Trong vụ án của ngươi, ngoài Dương Hành thì còn có Triệu Lục, Lục Dực và những kẻ khác cùng tham gia hãm hại Thịnh Vân Đình. Tất cả bọn chúng đều đã nhận tội. Hiện giờ đã có hơn ba nhân chứng, lại thêm y phục vấy máu và các vật chứng khác. Dù không có khẩu cung của ngươi, Tam Ty vẫn đủ sức định tội ngươi.”
Thẩm Khuyết chỉ cười lạnh: “Nhân chứng, vật chứng có nhiều đến đâu, ta cũng không nhận.”
Ngữ khí của hắn không giống một kẻ đang giãy chết cầu sinh, mà như một kẻ bất mãn, liều lĩnh phá hủy tất cả.
Lư Hoài rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Dùng hình!”
Chủ thẩm của Ngự Sử Đài, Hàn Văn Mặc vội ngăn lại: “Lư Thiếu khanh, dù sao đi nữa Thẩm Khuyết cũng là biểu huynh của Thánh nhân, chi bằng giữ cho hắn chút thể diện.”
Lư Hoài hừ lạnh: “Lúc hắn giết người, c.ưỡ.ng b.ức phụ nữ, hắn có nghĩ đến việc giữ thể diện cho Thánh nhân không?”
Hàn Văn Mặc á khẩu, không biết đáp thế nào, còn Thẩm Khuyết chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại, hắn nhìn Lư Hoài cười lớn: “Lư Thiếu khanh, ta, Thẩm Khuyết, quả thực chẳng phải người tử tế. Nhưng dưới lớp vỏ chính nhân quân tử của các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321653/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.