🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Khuyết nhận tội, vụ án “miêu quỷ” chính thức khép lại. Tuy nhiên, việc Bùi Quan Nhạc sai đạo sĩ chặn giết Tưởng Lương cho thấy chắc chắn ông ta biết rõ sự tình. Thôi Tuần định điều tra tung tích tên đạo sĩ, nhưng Bùi Quan Nhạc quá xảo quyệt, đã sớm giải tán toàn bộ. Thôi Tuần dù muốn cũng không thể lần ra manh mối, đành phải từ bỏ.

Thẩm Khuyết bị Thái hậu hạ lệnh lưu đày đến Lĩnh Nam, trừ hai con nhỏ, các thê thiếp còn lại đều phải đi cùng. Vốn là danh môn khuê nữ, những người này không chịu nổi cực khổ. Hơn nữa, dù Thẩm Khuyết có dung mạo tuấn tú nhưng bạc tình bạc nghĩa, dù chung chăn gối nhiều năm thì cũng không ai được hắn đối xử thật lòng. Vì vậy, không ít người chọn hòa ly với hắn.

Ngay cả Thịnh A Man cũng được Thôi Tuần thỉnh cầu Thái hậu ban ân, cho phép nàng hòa ly với Thẩm Khuyết, miễn cảnh lưu đày nơi đất khách.

Nhưng điều khiến Thôi Tuần bất ngờ là Thịnh A Man không muốn ở lại Trường An mà tình nguyện theo Thẩm Khuyết đến Lĩnh Nam. Thôi Tuần kinh ngạc, tìm nàng hỏi rõ nguyên nhân. A Man chỉ thản nhiên đáp: “Ở Trường An bị người khác ức hiếp, ở Lĩnh Nam bị Thẩm Khuyết ức hiếp, so ra cũng chẳng có gì khác biệt. Huống hồ, Thẩm Khuyết giờ đã mất hết ý chí, không còn sức để mà hành hạ ta. Biết đâu được, ở Lĩnh Nam, ta lại có thể tìm thấy một chân trời khác. Chọn Trường An, chẳng qua chỉ lặp lại những ngày cũ mà thôi.”

Thôi Tuần trầm giọng: “Nếu cô ở lại Trường An, ta sẽ không để ai ức hiếp cô.”

A Man nhìn hắn, bỗng bật cười khinh bỉ: “Ta biết chỉ cần Thôi Tuần ngươi muốn, chẳng ai dám động đến ta. Nhưng ngươi muốn không có nghĩa là ta muốn. Ngươi phản bội Thiên Uy quân, phản bội a huynh ta. Đời này ta sẽ không tha thứ, càng không nhận ân huệ nào từ ngươi.”

Thôi Tuần cắn răng: “Cô đâu cần vì giận ta mà đem tính mạng ra đùa giỡn?”

A Man nhướng mày, ánh mắt đầy khinh thường: “Giận ư? Thôi Tuần, ta không giận ngươi, mà là khinh thường ngươi. Tiền của ngươi ta thấy bẩn, ân huệ của ngươi ta càng thấy bẩn.”

Thôi Tuần mím môi, đôi mắt lóe lên tia đau đớn thoáng qua. Hắn nói: “Cô khinh thường ta cũng được, nhưng cô không thể theo Thẩm Khuyết đến Lĩnh Nam.”

“Dựa vào đâu?”

“Dựa vào việc hắn chính là hung thủ gi.ết ch.ết huynh trưởng cô!” Thôi Tuần trầm giọng nói: “Trước đây cô từng quỳ trước mộ huynh trưởng, hỏi ta rằng huynh ấy có phải chết trong tay sơn tặc hay không. Nay ta nói cho cô biết, huynh ấy không chết dưới tay sơn tặc, mà chết dưới tay Thẩm Khuyết! Vì thế, cô không thể theo hắn đến Lĩnh Nam!”

Thịnh A Man mở to mắt, đôi mắt tròn xoe lộ rõ vẻ kinh hãi. Gương mặt thanh tú của nàng trắng bệch, bàn tay siết chặt thành quyền, ngực phập phồng dữ dội. Nàng trừng mắt nhìn Thôi Tuần, giọng run lên vì tức giận: “Chỉ vì muốn giữ ta lại Trường An mà ngươi dám bịa đặt bừa bãi sao!”

Thôi Tuần nói: “Ta bịa đặt ư? Sáu năm trước, Thiên Uy quân bị vây tại Lạc Nhạn Lĩnh, huynh trưởng cô phụng lệnh Quách soái, đến Trường An cầu viện. Khi đi ngang qua trạm dịch Trường Lạc, y bị Thẩm Khuyết bày kế hãm hại, rồi chôn xác ngoài cửa Thông Hóa. Sáu năm sau, bộ xương ấy mới được phơi bày dưới ánh mặt trời. Thịnh A Man, cô oán hận ta thế nào cũng được, nhưng đừng để a huynh cô chết không nhắm mắt.”

Thân thể Thịnh A Man bắt đầu run rẩy, sắc mặt nàng tái nhợt: “Ngươi nói Thẩm Khuyết giết a huynh ta, được, vậy ta hỏi ngươi, vì sao hắn phải giết huynh ấy?”

“Hắn không muốn a huynh cô vào được cửa Thông Hóa.”

“Vì sao hắn lại không muốn a huynh ta vào được cửa Thông Hóa?”

Thôi Tuần nghiến răng, trong lòng ngàn vạn lời muốn thốt ra, nhưng hắn biết mình không thể nói. Chuyện này dây mơ rễ má, không phải chuyện nữ lang thân cô thế cô như Thịnh A Man có thể gánh vác. Huống hồ, tính tình nàng nóng như lửa, nếu biết được, e rằng sẽ chuốc họa sát thân.

Hắn im lặng không nói. Thịnh A Man bật cười mỉa mai: “Ngươi không trả lời được chứ gì? Được thôi, thế bằng chứng đâu? Ngươi đưa bằng chứng ra đây!”

Cảm giác bất lực trong lòng Thôi Tuần càng sâu sắc, hắn nghiến răng, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Đã qua sáu năm, không còn bằng chứng nữa.”

Thịnh A Man cười lạnh: “Không có bằng chứng… Vậy ngươi định dựa vào mấy lời nói suông của ngươi để khiến ta tin tưởng? Thôi Tuần, một kẻ đầu hàng Đột Quyết như ngươi, một kẻ phản bội Thiên Uy quân như ngươi, dựa vào đâu để ta tin ngươi? Phải, Thẩm Khuyết không phải người tốt, nhưng ngươi thì tốt hơn chắc?”

Những lời chất vấn của Thịnh A Man khiến Thôi Tuần cứng họng. Hắn há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào. Thịnh A Man nhìn hắn đầy khinh miệt, giọng nói lạnh lùng: “Thôi Tuần, ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Từ nay về sau, Thịnh A Man ta sống hay chết, đều không liên quan đến ngươi.”

Thịnh A Man hận Thôi Tuần đến tận xương, hắn không thể thuyết phục nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cùng Thẩm Khuyết bước lên con đường lưu đày. Hôm ấy, trời xanh như ngọc, Thôi Tuần đứng trên sườn núi, mắt dõi theo quan đạo, nơi Thẩm Khuyết mang gông xiềng bị áp giải đi.

Thê thiếp của Thẩm Khuyết đều đã rời bỏ hắn, chỉ còn lại chính thê và Thịnh A Man tình nguyện đồng hành đến Lĩnh Nam. Thê tử của Thẩm Khuyết yếu đuối, đi được vài bước đã thở hổn hển. Thịnh A Man tiến lên, nói gì đó với sai dịch. Sau đó, họ dừng lại nghỉ ngơi. Không lâu sau, một cỗ xe ngựa đơn sơ được đưa tới.

Thịnh A Man đỡ Thẩm Khuyết và chính thê hắn lên xe ngựa, sau đó từ túi vải lấy ra mấy thỏi bạc vụn, đưa cho sai dịch: “Các vị lang quân, đường xa vạn dặm, phiền các vị chiếu cố thêm.”

Nàng thu xếp mọi chuyện đâu ra đấy. Sai dịch nhận bạc, nhìn nàng cười cợt: “Nghe nói Thẩm Khuyết từng làm ô uế tiểu nương tử, thế nên mới cướp được cô từ tay Thôi đại nhân. Nay Thẩm Khuyết sa cơ lỡ vận, sao tiểu nương tử không theo Thôi đại nhân mà lại cùng hắn đến Lĩnh Nam chịu khổ?”

A Man thản nhiên đáp, ánh mắt vô cảm: “Ta chỉ có cái mạng tiện này, đi đâu mà chẳng như nhau? Huống hồ, phu quân ta chỉ nhất thời thất thế. Dẫu sao chàng cũng là biểu huynh của Thánh nhân, lại là ngoại tôn của Thái hậu, chưa chắc phải ở Lĩnh Nam lâu dài. Ta cần chi phải đánh đổi, để mang danh là “kẻ gió chiều nào theo chiều ấy”, đúng không?”

Mấy tên sai dịch liếc mắt nhìn nhau, lời nói của A Man quả thực đã nhắc nhở bọn họ. Dù Thẩm Khuyết có rơi vào bước đường cùng đi nữa thì hắn vẫn là biểu huynh của Thánh nhân, bọn họ không thể đắc tội. Vì vậy, cả đám cung kính nói: “Tiểu nương tử nói đúng, đoạn đường này, tiểu nương tử không cần lo lắng.”

Thịnh A Man khẽ gật đầu. Nàng xoay người bước vào xe ngựa, lấy túi da vừa đổ đầy nước đưa cho Thẩm Khuyết và chính thê của hắn. Thẩm phu nhân dịu giọng nói: “Làm phiền muội muội rồi.”

Thẩm Khuyết thì chỉ nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, không nói một lời. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

A Man cúi đầu, chỉ đáp: “Ta chấp nhận số phận thôi.”

Khi nàng nói ra bốn chữ này, trong đầu bất giác vang lên hồi ức ngày Thẩm Khuyết bị phán lưu đày. Hắn từ hoàng cung trở về, uống đến say mèm, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu. Nào là “a tỷ”, “a nương”, rồi lại nhắc tới chuyện hắn đã oán hận suốt hai mươi chín năm, cuối cùng chỉ là một trò cười. Trong cơn mê sảng, hắn lại thốt ra mấy chữ “Thiên Uy quân” và “Thịnh Vân Đình.”

Trong yến tiệc thưởng xuân, nàng đã cảm thấy kỳ lạ. Tại sao a huynh nàng chỉ là viên Ngu hầu nho nhỏ, lại bị Thẩm Khuyết, một Trung lang tướng tứ phẩm dành sự oán hận lớn đến vậy? Nay hắn lại nhắc đến ba chữ “Thịnh Vân Đình”, lòng nàng càng thêm hồ nghi.

Nàng muốn theo Thẩm Khuyết đến Lĩnh Nam, muốn làm rõ sự tình. Nhưng giờ đây, mọi chuyện dường như đã sáng tỏ.

Thịnh A Man cụp mắt, che giấu sự oán hận ở đáy lòng. Nàng quay đầu, vén rèm xe ngựa, ngước nhìn về phía triền núi. Xa xa, bóng dáng màu đỏ sẫm kia vẫn thấp thoáng. Nàng không biểu lộ cảm xúc, chỉ buông rèm xuống, lặng lẽ cúi đầu.

Chuyến đi Lĩnh Nam này, sinh tử khó lường. Tuy nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt, nhưng trong lòng đã sớm nung nấu ý chí sắt đá. Thù của a huynh chưa báo, nàng, Thịnh A Man thề không làm người.

Xe ngựa lăn bánh, dần dần khuất khỏi quan đạo, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Khi ấy, Thôi Tuần mới mím môi, quay người lại.

Bất ngờ thay, hắn thấy Lý Doanh.

Hắn ngẩn người một lúc, hỏi: “Sao cô lại đến đây?”

Lý Doanh khẽ cười: “Hôm nay là ngày A Man lên đường, ta đoán ngài hẳn sẽ rất buồn, nên đến để bầu bạn cùng ngài.”

Thôi Tuần cũng cười, nhưng trong nụ cười phảng phất chút u sầu. Hắn chậm rãi nói: “Ta đã viết thư gửi đến Đô đốc Quế Châu, nhờ ông ấy để ý đến A Man nhiều hơn. Phần còn lại, nàng ấy phải dựa vào chính mình.”

Lý Doanh phần nào hiểu được về Đô đốc Quế Châu, Trương Hoằng Nghị. Người này vốn là một bậc thanh lưu trong triều, vì không kết bè kết cánh, không tư lợi riêng, lại thường can gián thẳng thắn nên không được lòng nhiều người, bị điều đi làm Đô đốc Quế Châu. Là bậc thanh lưu, hẳn ông ta sẽ không xem trọng Thôi Tuần. Lần này, Thôi Tuần viết thư cho ông ấy, chắc chắn phải cực kỳ hạ mình, nhẫn nhịn. Đợi khi Trương Hoằng Nghị hồi âm, chắc cũng không thiếu những lời nhục mạ, mà Thôi Tuần lại có lòng tự tôn mạnh mẽ, phải cầu cạnh một kẻ không ưa mình, chắc chắn trong lòng chẳng dễ chịu chút nào.

Lý Doanh mím môi, chợt nói: “Khi nãy lúc lên núi, ta thấy hoa tường vi nở rộ khắp đường, đẹp đẽ vô cùng. Ngài cùng ta ngắm hoa nhé, được không?”

Thôi Tuần gật đầu. Hắn cùng Lý Doanh men theo con đường nhỏ xuống chân núi, quả nhiên thấy một biển hoa tường vi trải dài trước mắt.

Cánh hoa tường vi xếp chồng từng lớp, sắc đỏ rực rỡ tựa ánh mây chiều, kiều diễm chói mắt. Lý Doanh và Thôi Tuần bước vào biển hoa, nàng bỗng hỏi: “Thôi Tuần, năm ngài mười bốn tuổi đã gia nhập Thiên Uy Quân phải không?”

Thôi Tuần thoáng giật mình, rồi gật đầu. Lý Doanh lại nói: “Ngài ở Thiên Uy Quân ba năm?”

Thôi Tuần gật đầu lần nữa. Nhưng sau đó, Lý Doanh không hỏi tiếp. Bởi ba năm sau, chính là trận Lạc Nhạn Lĩnh, toàn quân Thiên Uy Quân bị diệt, còn Thôi Tuần bị bắt làm tù binh của Đột Quyết. Người đời đồn rằng hắn đầu hàng Đột Quyết, nhưng Lý Doanh không tin.

Nhưng đây là chuyện Thôi Tuần không muốn nhắc lại, Lý Doanh cũng không hỏi thêm. Nàng chỉ nhẹ giọng: “Chủ soái của Thiên Uy Quân là Quách Cần Uy nhỉ? Ông ấy là người thế nào?”

Thôi Tuần không rõ vì sao bỗng nhiên nàng lại hỏi đến Quách soái, nhưng vẫn hồi tưởng rồi đáp: “Ông ấy là người rất tốt, thân thiện, quan tâm cấp dưới, ăn cùng mâm, ngủ cùng trại với binh sĩ. Tiền thưởng và lương bổng đều chia hết cho thuộc hạ, ai nấy đều yêu quý ông.”

 Nàng khẽ hỏi: “Ngài cũng rất quý ông ấy, đúng không?”

Thôi Tuần gật đầu. Giọng thiếu nữ dịu dàng, như làn nước xuân tưới mát tâm can, khiến nỗi muộn phiền trong lòng hắn dần lắng lại. Yết hầu hơi động, hắn trầm giọng nói: “Ta… coi ông ấy như phụ thân.”

Lý Doanh gật nhẹ đầu: “Vậy chắc những người khác trong Thiên Uy quân, cũng đều là người rất tốt?”

Trong đầu Thôi Tuần thoáng hiện lên từng gương mặt trẻ trung đầy nhiệt huyết. Hắn khựng lại giây lát, rồi nói: “Họ đều xuất thân từ hàn môn, phần lớn nhà nghèo, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, lại chẳng được học hành. Nhưng dưới sự dạy bảo của Quách soái, tất cả đều biết lấy chân thành để đối đãi. Ta, coi họ như huynh đệ.”

Lý Doanh lặng thinh. “Như phụ thân… như huynh đệ…” Chỉ ba năm ngắn ngủi chung sống, lại đủ để khiến hắn buông bỏ cả tự tôn lẫn kiêu hãnh, hết lần này đến lần khác cúi mình, nén nhục. Người đời đều nói hắn là kẻ vô tình vô nghĩa, bất trung bất hiếu. Nhưng có mấy ai hiểu được, trong trái tim của kẻ bị gọi là “hèn mọn” ấy, lại ẩn chứa tình cảm sâu đậm hơn bất kỳ ai.

Nàng không nói thêm, hai người bước đến trước biển hoa tường vi. Mùi hương ngọt ngào thanh nhã của hoa vấn vít quanh mũi. Lý Doanh mỉm cười, điềm đạm nói: “Thôi Tuần, hôm nay, ta rất vui.”

“Hửm?”

“Ngài chịu kể cho ta nghe về Quách soái, về Thiên Uy quân, điều đó khiến ta rất vui.”

Thôi Tuần ngẩn người. Khi hắn còn chưa kịp suy ngẫm ý tứ trong lời nói của nàng, Lý Doanh lại tiếp tục: “Ngài dặn lão bộc câm thay hoa trong phòng ta mỗi ngày, đúng không?”

Thôi Tuần bối rối. Hắn không rõ nàng đã biết bằng cách nào. Ánh mắt bất giác lảng sang nàng, vẻ ngượng ngùng không giấu nổi. Lý Doanh đưa tay chạm nhẹ vào một cánh hoa tường vi, không giải thích làm sao nàng biết, chỉ chậm rãi nói: “Ngài đấy, chuyện gì trong lòng cũng không nói ra, việc tốt đã làm cũng chẳng bao giờ kể.”

Thôi Tuần thì thầm: “Chuyện đó đâu đáng gọi là việc tốt.”

“Sao lại không chứ? Ta thích hoa, mỗi lần nhìn thấy hoa, tâm trạng ta liền vui vẻ. Việc mang đến niềm vui cho người khác thì chẳng nhẽ lại không phải việc tốt?”

Khi nói những lời ấy, giọng nàng tràn đầy sự chân thành, như thể đó chính là suy nghĩ thật lòng, không chút giả dối. Trái tim Thôi Tuần bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp khó tả. Hắn mỉm cười, đưa tay ngắt một đóa tường vi đỏ rực, rồi trao cho nàng: “Vậy hôm nay, việc tốt này ta sẽ làm trước một bước.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.