Trong đại điện được xây dựng tinh xảo với lan can chạm khắc ngọc ngà, những con rồng vàng năm móng cuộn mình quanh cột trụ, sống động như thật. Đôi mắt rồng sáng rực, lặng lẽ dõi xuống đoàn người bên dưới, như thể cũng đang tiếc thương cho bi kịch nhân luân khởi nguồn từ tham vọng này.
Thẩm Khuyết ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt đờ đẫn không chút thần sắc. Thái hậu nhìn hắn, chậm rãi cất lời: “Thẩm Khuyết, mẫu thân và a tỷ ngươi, đích thực là vì ngô mà chết. Nhưng về chuyện này, ngô tự hỏi lòng, chưa từng có nửa phần sai trái với họ. Vì không muốn họ phải gánh tội danh sát hại công chúa, ngô nguyện chịu tiếng độc phụ, bị người đời thóa mạ suốt hai mươi chín năm. Ngô tự thấy mình đã tận tâm tận nghĩa. Nếu ngươi vẫn oán hận ngô, ngô cũng không còn lời nào để nói.”
Trong lời nói của Thái hậu ẩn chứa thất vọng và sát ý đối với Thẩm Khuyết. Long Hưng Đế nghe ra ý tứ trong lời bà, không khỏi liếc nhìn Thẩm Khuyết. Thôi Tuần cũng ngước mắt lên, ánh mắt sắc lạnh như sao băng chiếu thẳng về phía y.
Nhưng Thẩm Khuyết, người đang đứng trên lằn ranh sinh tử, lại đang thất thần, dáng vẻ cao ngạo, bất cần đời lúc bước vào điện Bồng Lai sớm đã tan biến. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bật cười thê lương: “Ta hận bà suốt hai mươi chín năm. Nay bà nói với ta rằng, ta đã hận sai người. Mọi chuyện đều là do a tỷ của ta tự chuốc lấy, còn cái chết của mẫu thân ta cũng là do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321753/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.