Khi Thẩm Dung thổ lộ kế hoạch của mình với Thẩm quốc phu nhân, bà kinh hãi đến mức không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới run rẩy nói: “Dung nhi, con… chẳng lẽ con điên rồi sao?”
Thẩm Dung bình tĩnh đáp: “Con không điên. Sau khi Minh Nguyệt Châu chết, chúng ta chỉ cần đổ mọi tội lỗi lên đầu Trịnh Hoàng hậu. Lúc ấy, nhất định di mẫu sẽ tin rằng Trịnh Hoàng hậu có ý muốn hại người và Minh Nguyệt Châu. Khi đó, di mẫu sẽ dâng lời thỉnh cầu Thánh nhân phế hậu. Thánh nhân yêu thương Minh Nguyệt Châu đến vậy, người chắc chắn sẽ đồng ý.”
Thẩm quốc phu nhân chỉ biết lắc đầu trong sợ hãi: “Dung nhi, chúng ta nghĩ cách khác được không, sao phải lấy mạng Minh Nguyệt Châu? Nó là biểu muội của con đấy! Sao con có thể nhẫn tâm đến như vậy?”
Thẩm Dung nhìn bà, giọng nói không chút dao động: “A nương, có người phụ nữ nào muốn trèo lên Cửu Trùng Thiên mà lại không nhẫn tâm? Năm đó, Tiết Thái hậu giết mẹ để giữ con, thân sinh của Thánh nhân là Lưu mỹ nhân, khi hạ táng còn bị dùng tóc phủ mặt, miệng ngậm cám gạo. Tiết Thái hậu muốn dù Lưu mỹ nhân có xuống địa phủ cũng không thể nói gì. Bà ta không nhẫn tâm sao? Mới đây là vậy, còn xa hơn thì có Hồ Hoàng hậu của tiền triều, để leo lên ngôi hậu, bà ta đã gả ba cô con gái như hoa như ngọc của mình sang Đột Quyết hòa thân. Bà ta không nhẫn tâm sao? Hay như di mẫu của con, năm đó vì vào cung mà đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321754/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.