Long Hưng Đế còn chưa kịp lên tiếng, Thái hậu đã gằn từng chữ: “Thẩm Khuyết! Đúng, Thẩm Dung, a tỷ của ngươi là do ngô giết. Nhưng nàng ta đáng chết.”
Thẩm Khuyết bật cười lạnh, ánh mắt hằm hằm nhìn Thái hậu, giọng nói tràn đầy châm biếm: “Muốn vào cung hầu hạ Tiên đế thì đáng chết sao? Tiên đế đâu phải chỉ của một mình bà. Nói trắng ra, bà sợ a tỷ của ta trẻ trung xinh đẹp, đoạt mất sủng ái của bà nên mới giết tỷ ấy!”
“Nếu Thẩm Dung thực sự chỉ muốn vào cung hầu hạ Tiên đế, ngô đã không giết nàng ta!” Thái hậu vung tay, ném mạnh một hình nhân vu cổ làm bằng gỗ xuống đất: “Đây mới là lý do khiến ngô phải ra tay.”
–
Bình Sơn Quận phu nhân Thẩm Dung, qua đời năm nàng hai mươi tuổi.
Khi Thẩm Dung chào đời, dì ruột nàng là Khương Linh Diệp vẫn chưa nhập cung. Trong ký ức bốn năm đầu đời, nàng chỉ nhớ đến những bộ y phục chắp vá đến sờn cũ, căn nhà đất lụp xụp thấp bé, và cả hình bóng a nương nàng ngồi dưới ánh trăng, may vá đến tận khuya. Dù chỉ mới bốn tuổi, nàng đã phải giúp a nương giặt giũ, nấu cơm, làm việc nặng. Gia cảnh nghèo khó đến cùng cực, nhưng điều tuyệt vọng nhất không phải ở hiện tại, mà là tương lai mịt mờ vô vọng.
A gia nàng là một con buôn. Trong xã hội sĩ nông công thương, thương nhân hay con buôn luôn được xếp ở tầng lớp thấp nhất. A gia của nàng cũng như ngoại tổ nàng, đều là kiểu người không có chí tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321756/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.