Trong phòng giam, Thôi Tuần nói với Nghiêm Tam nương: “Chỉ cần bà nói ra những gì bà biết, mỗ sẽ không làm khó bà.”
Ngoài phòng giam, Lý Doanh nói với Hổ Nô: “Chỉ cần a bà của em nói ra những gì bà ấy biết, hắn sẽ không làm khó bà ấy.”
–
Từ khi xuất cung Nghiêm Tam nương đã chịu đủ gian truân, ít khi được người khác đối đãi tử tế. Nghe vậy, khóe mắt bà bất giác ửng đỏ, nhưng vẫn cẩn thận đáp lời: “Thôi Thiếu khanh, ta sẽ nói hết những gì ta biết, nhưng… ta có một thỉnh cầu.”
“Cứ nói.”
“Ta muốn nhờ ngài giúp ta an táng hài cốt của Vãn Hương.”
Nói đến đây, như sợ Thôi Tuần không đồng ý, bà vội vàng nói tiếp: “Trong thành Trường An này, chỉ có ngài mới dám an táng hài cốt của Vãn Hương. Vãn Hương mệnh khổ, trong nhà chỉ có một người mẹ già mù lòa. Sau khi nàng mất, ta không dám báo tin cho bà ấy. Mấy năm sau, mẹ nàng cũng qua đời. Ta muốn chôn cất nàng bên cạnh mẹ nàng. Nếu ngài đồng ý giúp, ta sẽ nói tất cả những gì ta biết. Nếu ngài không đồng ý, dù có đánh chết ta, ta cũng không nói.”
Y phục làm bằng vải thô trên người Nghiêm Tam nương chằng chịt mảnh vá, trông bà sống thật nghèo khổ. Thế nhưng, dù khổ cực đến đâu, bà vẫn gắng sức chăm lo, tiễn đưa mẹ của Vãn Hương về nơi an nghỉ cuối cùng.
Ánh mắt Thôi Tuần rời khỏi những vết vá trên người bà, dừng lại trên gương mặt phong sương kia, rồi bình thản nói: “Cháu trai của bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321773/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.