Món đường phấn của Phúc Mãn Đường quả thật rất ngon.
Tối hôm ấy, Lý Doanh nằm bò trên án kỷ, cằm tựa lên cánh tay, nghiêng đầu ngắm bình ngọc hồ xuân được cắm đầy những cành hoa nghênh xuân màu vàng nhạt. Nàng ngậm một viên đường phấn, hương vị ngọt ngào dần tan chảy trong khoang miệng, hòa quyện với mùi hương thanh thoát phảng phất từ những cánh hoa nghênh xuân. Lý Doanh cứ nằm nghiêng như thế, ánh mắt lưu luyến dõi theo từng cánh hoa bung nở rực rỡ, cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào chẳng hay.
Sau ba nghìn tiếng trống báo hiệu bình minh, Trường An lại bước sang một ngày mới.
Từ sáng sớm Thôi Tuần đã đến Sát Sự Thính. Bộ địch y xanh thẫm thêu mười hai chương văn, lẽ ra phải được cất giữ tại cục Thượng Y, nhưng nay đột nhiên bị đánh cắp. Trong cung, ắt có nội ứng.
Khi Thôi Tuần hạ lệnh truy bắt những kẻ khả nghi trong cục Thượng Y, ngày hôm đó nữ sử phụ trách việc trông coi khố phòng lại bất ngờ tự sát để trốn tội. Manh mối vì vậy mà đứt đoạn. Tuy vậy, từ những gì thu thập được, Thôi Tuần càng khẳng định rằng: chuyện miêu quỷ tuyệt đối không phải chỉ một mình Tưởng Lương bày mưu tính kế, đằng sau nhất định còn có kẻ khác.
Muốn làm rõ mọi chuyện, có lẽ cần phải bắt đầu từ khởi nguồn là Vãn Hương, người từng là đối thực của Tưởng Lương.
Cách đây hai mươi chín năm, Vãn Hương đã bị Thái hậu đánh chết bằng trượng, thi thể chôn ở bãi tha ma giữa thành. Vài ngày nữa sẽ là tiết Hàn Thực, mà theo tục lệ, sau tiết này Quỷ Môn quan sẽ đóng lại. Triều Đại Chu quy định tiết Hàn Thực là ngày lễ tảo mộ, tránh chuyện vàng mã không kịp gửi đến âm phủ.
Vì thế, Thôi Tuần hạ lệnh cho vũ hầu Sát Sự Thính canh giữ suốt đêm bên mộ Vãn Hương tại bãi tha ma. Đến ngày Hàn Thực, quả nhiên có người đến tế bái nàng, nhưng không phải là Tưởng Lương, mà lại là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Phụ nhân này bị bắt đưa về Sát Sự Thính. Thôi Tuần nghe tin, định lên xe ngựa tới đó thì Lý Doanh lên tiếng: “Ta cũng muốn đi.”
Nàng nói: “Chuyện miêu quỷ có liên quan đến sự an nguy của a nương ta, ta muốn tự mình tìm hiểu rõ ràng.”
Thôi Tuần gật đầu: “Vậy thì cùng đi.”
–
Đây là lần thứ ba Lý Doanh bước vào Sát Sự Thính. Lần đầu tiên, khi Thôi Tuần tra khảo Vương Lương để hù dọa nàng. Lần thứ hai, Vương Nhiên Tê thú nhận quá trình sát hại nàng. Nhưng thực tế, Vương Nhiên Tê không giết nàng, tất cả chỉ là lời cung khai giả do Thôi Tuần ép buộc. Hai lần ấy đều để lại ấn tượng không mấy dễ chịu, nên khi nhảy xuống xe ngựa, nhìn cánh cửa u ám của Sát Sự Thính, Lý Doanh không khỏi do dự.
Dường như nhận ra sự chần chừ của nàng, Thôi Tuần khi lướt qua bên cạnh, đã nói: “Không sao đâu.”
Lời ấy như trấn an lòng nàng. Lý Doanh mỉm cười nhẹ, đáp “Ừm”, rồi theo sau Thôi Tuần, chuẩn bị bước vào.
Nhưng chưa kịp bước qua bậc thềm, nàng đã trông thấy một đứa trẻ chừng bốn tuổi đang ngồi trên bậc đá trước cổng chính của Sát Sự Thính.
Thôi Tuần thoáng cau mày, vũ hầu dẫn đường phía trước chợt dừng bước, quay lại nhận lỗi: “Thiếu khanh, đây là cháu trai của Nghiêm Tam nương.”
“Nghiêm Tam nương?”
“Chính là phụ nhân đến tế bái Vãn Hương.” Vũ hầu khó xử nói: “Nó cứ đòi ở đây chờ Nghiêm Tam nương, không tài nào đuổi đi được.”
Một đứa trẻ bốn tuổi không chịu đi, họ cũng không thể đánh nó, nếu không, Sát Sự Thính sẽ trở thành cái gai trong mắt dân chúng ở Trường An.
Thôi Tuần thản nhiên nói: “Đừng để ý đến nó.”
Vũ hầu vâng lệnh. Bậc thang đá trước cổng chính của Sát Sự Thính cao mười tám bậc, giống như ở Đại Lý Tự. Phía đông cổng là trống kêu oan, phía tây là chiêng khai đạo. Cổng chính thường ngày đóng kín, chỉ mở khi Thiếu Khanh hoặc quan viên cấp cao đến. Còn lại mọi người đều ra vào bằng cửa phụ.
Khi Thôi Tuần vén tà áo quan phục, bước lên bậc thang, đứa trẻ cũng đứng dậy. Nó không khóc, không gào, chỉ mở to đôi mắt non nớt, hỏi: “Khi nào các người thả a bà?”
Đứa trẻ này thật thông minh, chỉ liếc mắt đã nhận ra Thôi Tuần là người đứng đầu Sát Sự Thính, nên hỏi thẳng hắn. Thôi Tuần không đáp, nó lại chắn trước mặt hắn, hỏi lần nữa, không sợ hãi: “Khi nào các người thả a bà?”
Vũ hầu giận dữ, nhưng Thôi Tuần chỉ xua tay, bình thản nói: “Nếu bà ta không phạm tội, chúng ta sẽ thả.”
Đứa trẻ nghe vậy, liền nói: “A bà không làm gì sai cả.”
Nói xong, nó tự động nhường đường. Thôi Tuần có chút ngạc nhiên trước sự lễ độ của đứa trẻ, dừng lại quan sát nó một lát, rồi mới bước lên bậc thang, định vào cổng chính. Lý Doanh theo sát hắn, nhưng khi vừa bước lên, tà áo của nàng bất ngờ bị đứa trẻ níu lại.
Nó ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy khẩn cầu. Lý Doanh sững sờ. Đứa trẻ này… có thể nhìn thấy nàng sao?
Nhưng nghĩ lại, người ta thường nói trẻ dưới sáu tuổi tâm linh thuần tịnh, có thể nhìn thấu vạn vật. Bởi vậy, việc đứa trẻ này trông thấy nàng, cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Nhìn khuôn mặt non nớt đầy vẻ bơ vơ, Lý Doanh không khỏi mềm lòng. Đúng lúc ấy, Thôi Tuần cũng quay đầu lại. Vũ hầu dẫn đường nhìn thấy Thôi Tuần dừng bước, cũng quay lại theo, nhưng y chỉ thấy đứa trẻ ngẩng mặt nhìn về hướng Thôi Tuần, như đang cầu xin, liền giật mình lo lắng, sợ Thôi Tuần nổi giận.
Khi vũ hầu định quát mắng đứa trẻ, Lý Doanh lên tiếng trước: “Thôi Tuần, ngài vào trước đi.”
Thôi Tuần nhìn đứa trẻ thông minh này, sau một thoáng trầm ngâm, hắn gật đầu: “Ừ.”
Rồi theo vũ hầu bước vào Sát Sự Thính.
Nghiêm Tam nương bị giam trong ngục phòng. Trước khi bước vào, vũ hầu bẩm báo với Thôi Tuần: “Thiếu khanh, thuộc hạ đã điều tra. Phụ nhân này tên gọi Nghiêm Tam nương, từng là cung nữ hầu cận trong cung của Trịnh Hoàng hậu. Sau huyết án Thái Xương, bà ta bị trục xuất khỏi cung, gả chồng, sinh được một đứa con trai. Mấy năm trước, chồng và con trai đều qua đời, chỉ còn lại một đứa cháu trai bốn tuổi.”
Thôi Tuần gật đầu, ánh mắt lướt qua song sắt nhìn vào bên trong. Nghiêm Tam nương đang bị xiềng xích trói buộc, dáng vẻ tiều tụy. Bà trông già hơn tuổi thực rất nhiều, hai bên tóc mai gần như bạc trắng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu, đôi tay thô ráp, y phục cũ kỹ đơn sơ. Rõ ràng, suốt hai mươi chín năm qua, bà đã sống trong cảnh cơ cực.
Thôi Tuần lặng lẽ quan sát một hồi. Mặc dù trong Sát Sự Thính khắp nơi đều đốt than hồng, nhưng khí lạnh từ những hồn ma oán khí vẫn khiến hắn ho khan vài tiếng. Hắn siết chặt áo choàng lông hạc, đẩy cánh cửa sắt.
Nghiêm Tam nương hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy Thôi Tuần trong quan phục màu đỏ thẫm thì lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu liên hồi: “Thôi Thiếu khanh, ta không làm gì cả, xin ngài thả ta ra!”
Thôi Tuần cúi mắt nhìn xuống, giọng điệu lạnh lùng, mang theo khí lạnh khiến người ta run sợ: “Không làm gì sao?”
“Ta… ta…” Nghiêm Tam nương ấp úng: “Ta chỉ… chỉ đốt ít giấy tiền cho một người bạn cũ. Chuyện đó… cũng là tội ư?”
“Người bạn của bà,” giọng Thôi Tuần trầm thấp nhưng sắc lạnh, “không phải người bình thường, mà là tội tỳ bị Thái hậu phạt trượng đến chết.”
Nghe vậy, thân thể Nghiêm Tam nương run rẩy không ngừng. Nhan sắc từng xinh đẹp của bà giờ đây đã bị năm tháng vùi dập, ánh mắt đục ngầu, trông đáng thương và bất lực. Thế nhưng, một người có vẻ ngoài yếu đuối như vậy lại dám cả gan đốt vàng mã cho một tội tỳ đã chết gần ba mươi năm.
Dù toàn thân run rẩy, Nghiêm Tam nương vẫn cố gắng ngẩng đầu, lấy hết dũng khí: “Thôi Thiếu khanh, không có điều luật nào cấm tế bái tội tỳ. Thái hậu cũng chưa từng lên tiếng. Vậy, ta có tội gì?”
Thôi Tuần không giận, ngược lại khẽ cười: “Ta chưa hề trách tội bà. Chỉ là ta thấy lạ. Một người bạn đã chết hai mươi chín năm, bà không tế bái cũng không ai chỉ trích. Vậy tại sao bà lại mạo hiểm tính mạng để đốt mấy tờ giấy tiền cho nàng ta?”
Nghiêm Tam nương cúi đầu đáp: “Ta không đọc sách, không nói được đạo lý lớn lao gì. Ta chỉ biết, Vãn Hương là bạn ta. Dù nàng ấy đã chết bao nhiêu năm, thì vẫn là bạn ta.”
Giọng bà run rẩy vì sợ hãi, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ kiên định.
Trong thành Trường An, thanh danh của Thôi Tuần và Sát Sự Thính đã quá rõ. Người ta đồn rằng, hắn chính là ác quỷ từ Tu La đạo bò lên. Không, hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Dù là vương công quý tộc hay thứ dân bần hàn, chỉ cần rơi vào tay vị quan tàn nhẫn này, không chết thì cũng tàn phế.
Lúc này, bên tai bà lại vang lên tiếng gào thét đau đớn của phạm nhân ở ngục phòng bên cạnh khi bị tra khảo. Nghiêm Tam nương sợ đến mức run lẩy bẩy, nhưng Thôi Tuần đột nhiên cúi người xuống. Đôi mắt đen thẳm của hắn, tuy trong trẻo như nước hồ thu, lại lạnh lẽo như sương tuyết, chăm chú nhìn bà.
Nghiêm Tam nương hốt hoảng co người lùi lại, nhưng Thôi Tuần vẫn bình thản cúi thấp đầu, chậm rãi tháo bỏ xiềng xích trên tay bà.
Nghiêm Tam nương thoáng sững sờ, Thôi Tuần nhẹ giọng: “Vũ hầu thô lỗ, đã mạo phạm lão bà. Đây là lỗi của mỗ.”
Nghiêm Tam nương ngơ ngẩn hỏi: “Điều này… điều này là vì cớ gì?”
Thôi Tuần không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Mỗ mời bà đến Sát Sự Thính, chỉ để làm rõ một vấn đề.”
Nghiêm Tam nương lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Vấn đề… vấn đề gì?”
Ánh mắt Thôi Tuần trầm xuống, ngữ khí lạnh nhạt nhưng lại khiến lòng người căng thẳng: “Vãn Hương, rốt cuộc vì sao mà chết?”
–
Khi Thôi Tuần ở Sát Sự Thính tra hỏi Nghiêm Tam nương, bên ngoài bậc đá, Lý Doanh đang ngồi cùng cháu trai của bà ta.
Cháu trai của Nghiêm Tam nương tên là Hổ Nô, mập mạp kháu khỉnh, nhưng tính cách lại chẳng giống vẻ ngoài. Hổ Nô bộc lộ trí thông minh từ sớm, dù mới bốn tuổi nhưng lời lẽ rõ ràng, lý lẽ mạch lạc như người lớn.
Hổ Nô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Lý Doanh, nghiêm túc hỏi: “A tỷ, bà của em sẽ không sao chứ?”
Lý Doanh dịu dàng xoa đầu cậu bé, trấn an: “Sẽ không sao đâu.”
“Nhưng mà…” Hổ Nô ngập ngừng, giọng thấp dần, “em nghe nói, Sát Sự Thính, rồi cả người rất xấu trong đó, đều rất đáng sợ. Ai vào đó rồi, sẽ không thể trở ra.”
Lý Doanh mím môi suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: “Kẻ xấu mà em nói, đôi lúc quả thực rất đáng sợ. Nhưng cũng có những khi, hắn lại không đến mức như vậy. Nếu bà của em thật sự không làm gì sai, hắn nhất định sẽ thả bà ra.”
“Thật không?”
“Thật mà.” Lý Doanh gật đầu chắc nịch.
Nghe vậy, Hổ Nô thở phào nhẹ nhõm: “A bà của em không làm gì cả. Bà chỉ đốt chút giấy tiền cho một người bạn, thế mà bị họ bắt đi.”
Lý Doanh nhướn mày, tò mò hỏi: “Vậy tại sao bà của em lại đi đốt giấy tiền cho người đó?”
Hổ Nô nghiêng đầu suy nghĩ, rồi ngây thơ đáp: “Em không biết. A bà nói, đó là bạn của bà. Nếu không quan tâm đến họ, họ ở dưới địa phủ sẽ rất đáng thương.”
Lời trẻ thơ đơn thuần mà chân thành, nhưng lại khiến Lý Doanh chợt trầm tư. Nàng nhoẻn cười, nhẹ nhàng nói: “Hổ Nô, ta có một tin tốt muốn nói với em.”
“Tin tốt gì ạ?”
“Kẻ xấu mà em sợ, sẽ không giết bà của em đâu.”
“Tại sao vậy?”
“Vì, hắn cũng có rất nhiều bạn. Trong lòng hắn, cũng có những người mà hắn muốn đốt vài tờ tiền giấy vào tiết Hàn Thực.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.