Thôi Tuần còn chưa kịp đáp, Lý Doanh đã nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Chắc chắn ngài sẽ bảo là không đau, nhưng ngài cũng là con người, làm sao mà không đau được?”
Vết thương sau lưng của Thôi Tuần đã nhuộm đỏ lớp trung y, sắc mặt như ngọc nhuộm ánh tà dương giờ đây vì mất máu mà trở nên tái nhợt. Hàng mày vì đau đớn mà hơi nhíu lại, hắn cố gắng kìm nén, lồng ng.ực phập phồng nhẹ, nhưng đôi mắt lạnh lùng như sương tuyết ấy lại thoáng hiện một tia rung động.
Suốt sáu năm qua, hắn bước ra từ núi thây biển máu, dẫm lên Tu La đạo, làm những việc quỷ dữ, tính toán với người, cũng toan tính với mình. Trên thân thể đầy rẫy vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nhiều đến không thể đếm xuể. Chưa từng có ai hỏi hắn, đau không.
Hắn cũng chưa từng hỏi chính mình: “Có đau không?”
Bởi ác quỷ trên Tu La đạo, vốn không biết đau.
Thế nhưng khi thiếu nữ mỹ lệ vừa khóc vừa hỏi hắn, liệu có đau hay không, hắn mới sững sờ nhận ra, hóa ra, hắn vẫn là con người, chứ không phải là quỷ.
Hắn lặng lẽ nhìn Lý Doanh. Cửa sổ và cửa phòng đều đóng kín, ánh sáng lờ mờ. Ánh nến cháy dở hắt lên gương mặt đẫm lệ của nàng, phủ lên đường nét mềm mại một lớp ánh sáng dịu dàng. Thôi Tuần bất giác nhớ đến ánh trăng trong trẻo như lưu ly rải trên phiến đá xanh đêm qua.
Đêm lặng gió yên, trở về chỉ thấy, một dòng trăng sáng, xanh trong như ngọc.
Yết hầu hắn khẽ động, ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321776/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.