Bên trong điện Thần Long, Long Hưng Đế cũng thức trắng cả đêm.
Không rõ vì sao, tối qua hắn cứ thấy đặc biệt bồn chồn, dù có khôi giáp của Huệ phi bầu bạn những vẫn không sao chợp mắt nổi. Khi trời rạng sáng, hắn quyết định hủy buổi triều hôm nay. Dù sao hắn cũng chỉ là một con rối, có lên triều hay không cũng đâu khác gì nhau.
Hoàng hậu nghe tin hắn thấy không khoẻ, vội vàng chạy đến thăm hắn. Nàng là một thê tử hiền thục đoan trang, thực lòng quan tâm đến hắn, còn tự tay hầm một chén canh hậu phác nhân sâm mang tới. Thế nhưng, Long Hưng Đế vừa trông thấy nàng liền cảm thấy khó chịu. Hắn liếc mắt nhìn chén canh, lạnh nhạt nói: “Đây không phải việc một Hoàng hậu nên làm.”
Hoàng hậu thoáng tủi thân, nhưng vẫn nén xuống, dịu giọng khuyên hắn giữ gìn Thánh thể. Dù hắn là một Hoàng đế thất thế bị thao túng hay từng nắm giữ quyền hành trong tay, nàng vẫn luôn đối với hắn chân thành, trước sau như một.
Ánh mắt Thái hậu chưa từng sai. Người sai chính là hắn.
Cả đời này, hắn không thể nào yêu người do Thái hậu lựa chọn.
Hoàng hậu còn đang khuyên nhủ, bỗng cung nhân vào báo Thái hậu ghé qua.
Từ trước đến nay, mỗi lần mẫu tử gặp mặt, Long Hưng Đế vẫn luôn là người đích thân tới điện Bồng Lai. Về phần Thái hậu, chưa khi nào bà chủ động bước chân vào điện Thần Long.
Cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều có vẻ sửng sốt, ngay lúc đó, Thái hậu với mái đầu bạc trắng, dưới sự dìu đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321825/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.