Trăng tròn như đĩa ngọc, chầm chậm nhô lên giữa màn đêm.
Lý Doanh nhìn Thôi Tuần, nhẹ giọng nói: “Thập Thất lang, chàng nhắm mắt lại đi, ta có thứ muốn đưa chàng xem.”
Thôi Tuần nghe theo, khép hờ đôi mắt. Hắn cảm nhận bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, sau đó đặt một vật gì đó vào lòng bàn tay hắn. Khi mở mắt ra, hắn trông thấy trong lòng tay mình là một chiếc bánh hình tròn dập hoa văn bảo tướng.
Hơi ngạc nhiên, hắn liền nhíu mày. Lý Doanh cười nhẹ, nói: “Chàng quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao?”
Thôi Tuần ngẩn người, chưa kịp đáp, nàng đã mỉm cười tinh nghịch: “Hôm nay là mười lăm tháng tám, tiết Trung Thu.”
Lúc này hắn mới sực tỉnh, hóa ra hôm nay là Trung Thu.
Từ trước đến nay, Thôi Tuần không mấy để tâm đến các dịp lễ đoàn viên như đêm Giao Thừa, Thượng Nguyên hay Trung Thu. Khi còn ở Thôi phủ, mối quan hệ giữa hắn và kế mẫu cùng các huynh đệ không hề hòa thuận. Những ngày này, họ không muốn thấy hắn, mà hắn cũng chẳng muốn thấy họ. Thế là hắn một mình ngồi trong viện, tránh khỏi sự quấy rầy và ánh mắt khó chịu từ người khác.
Mười bốn tuổi, hắn rời khỏi gia đình. Ngoại trừ ba năm ở Thiên Uy quân, những ngày lễ sau đó, hắn đều sống cô độc. Bên ngoài Thôi phủ là tiếng cười vui của nhân gian, còn bên trong chỉ là sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo. Khung cảnh đối lập ấy, hắn sớm đã quen thuộc.
Nhưng năm nay thì khác.
Năm nay, có người cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321860/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.