Những gì xảy ra trên triều, Thôi Tuần đều kể lại tường tận cho Lý Doanh, bao gồm cả đoạn đối thoại giữa Long Hưng Đế và Thái hậu.
Lý Doanh thoạt đầu nhíu mày: “A đệ thật hồ đồ. Dẫu Lư Dụ Dân là thầy của nó, nhưng nó là hoàng đế Đại Chu. Lư Dụ Dân lại hại chết biết bao tướng sĩ và bách tính Đại Chu, sao nó có thể vì tình riêng mà che chở cho ông ta được?”
Nói xong, nàng liền thở dài: “May mà cuối cùng nó cũng tỉnh ngộ. Lư Dụ Dân, Bùi Quan Nhạc và những kẻ khác đều đã nhận lấy hình phạt thích đáng. Thiên Uy quân rốt cuộc cũng được rửa sạch oan khuất.”
Nàng đưa tay vuốt lên gương mặt Thôi Tuần, từ xương mày đến sống mũi. So với Thôi Tuần sáu năm trước mà nàng từng thấy qua ký ức của A Sử Na Gia, hắn bây giờ gầy hơn rất nhiều. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng nàng. Sáu năm qua, hắn sống cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ, kẻ thủ ác cuối cùng cũng bị đưa ra trước công lý. Nàng hỏi Thôi Tuần: “Thập Thất lang, sau này chàng có dự định gì chưa?”
Thôi Tuần lặng im một lúc, đáp: “Ta không muốn làm Thiếu khanh Sát Sự Thính nữa.”
Hắn từng chấp nhận làm chức Thiếu khanh Sát Sự Thính chỉ để có được quyền lực điều tra chân tướng. Nay tâm nguyện đã thành, hắn không còn muốn tiếp tục làm tay sai cho triều đình. Lý Doanh gật đầu, chẳng hề bất ngờ: “Vậy chàng định khi nào sẽ thưa chuyện từ quan với a nương?”
Nghe nàng hỏi, Thôi Tuần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321863/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.