🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đúng như lời Lư Dụ Dân từng nói: “Dưới gầm trời này, không có mưu tính nào không để lại dấu vết.” Bùi Quan Nhạc bị bắt, phủ đệ của ông ta bị lục soát, tìm thấy không ít thư từ qua lại giữa ông ta và Lư Dụ Dân cũng như Thẩm Khuyết lúc còn ở Phong Châu. Những bức thư này, vốn được giữ lại để nhằm tránh trường hợp một ngày nào đó Lư Dụ Dân qua cầu rút ván, ông ta còn có thể dùng chúng làm bằng chứng, uy hiếp Lư Dụ Dân, không ngờ cuối cùng lại trở thành sợi dây xiết lấy mạng sống của chính ông ta.

Thấy thế cục đã không thể vãn hồi, Bùi Quan Nhạc cũng dứt khoát nhận tội. Đúng như Lư Dụ Dân nói, trong suốt quá trình lập kế hoạch năm đó, từ đầu chí cuối, ông ta chưa từng tiếp xúc với Long Hưng Đế. Bùi Quan Nhạc tin rằng Lư Dụ Dân đang đại diện cho ý chỉ của Long Hưng Đế, nên ông ta luôn tin tưởng tuyệt đối rằng việc này đã được hoàng đế ngầm đồng thuận. Khi nghe được lời tự thú của Lư Dụ Dân, ông ta kinh ngạc đến ngây người, lẩm bẩm: “Hóa ra ta luôn bị Lư Dụ Dân lừa gạt sao?”

Tiết Vạn Triệt đứng bên, lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó: “Cho dù có bị Lư Dụ Dân lừa đi nữa, thì ngươi cũng vì tham quyền dục lực nên mới gây ra tội ác tày trời này!”

Bùi Quan Nhạc nghe xong, ngược lại bật cười phá lên: “Tham quyền lực? Tham phú quý? Cái gì là tham, cái gì là dục? Ta muốn quyền thế, muốn phú quý, đó gọi là tham, là dục. Còn ngươi, Tiết Vạn Triệt, muốn thanh danh và tiếng thơm, chẳng lẽ đó không phải là tham và dục hay sao? Rốt cuộc, chẳng qua là ngươi không thừa nhận đó là tham dục mà thôi, ngươi tô son trát phấn, biến nó thành chính nghĩa! Hừ! Chính nghĩa? Chỉ cần phủ thêm tấm áo chính nghĩa lên h.am m.uốn của mình, thế là nó liền trở thành đúng đắn? Thế nhưng ai quy định rằng mưu cầu quyền thế phú quý là sai, còn truy cầu danh tiếng thiên thu lại là đúng?”

Tiết Vạn Triệt nghe những lời biện bạch đầy thách thức ấy đến sững người, ông thở dài: “Ngươi người đầu tiên dùng lý lẽ để hợp lý hóa hành vi độc ác của mình mà ta từng gặp. Mưu cầu quyền thế phú quý vốn không sai, nhưng vì quyền thế mà phản bội bằng hữu tốt nhất của mình, đem năm vạn tướng sĩ ném vào tay Hồ Lỗ tàn sát, đó chính là sai! Nếu ngươi vẫn không hiểu thế nào là sai, thì ta sẽ nói cho ngươi biết: Người vì sao gọi là người, súc sinh vì sao là súc sinh? Bởi vì người phân biệt được thiện ác, còn súc sinh chỉ biết cá lớn nuốt cá bé. Vì vậy, người làm người, còn súc sinh chỉ có thể là thức ăn trên mâm. Ngươi muốn làm súc sinh, đó là lựa chọn của ngươi, nhưng ta tin rằng đa số quan lại, bách tính trong thiên hạ này vẫn sẽ chọn làm người.”

Bùi Quan Nhạc nghe vậy chỉ nhếch môi cười khinh: “Ngươi đứng đây cao giọng dạy dỗ ta về thế nào là làm người, là bởi vì ngươi xuất thân danh môn, chưa từng nếm trải khổ nhục bấp bênh. Bùi Quan Nhạc ta, cũng từng là một thiếu niên nhiệt huyết như những binh sĩ Thiên Uy quân kia. Nhưng ai đã khiến máu của ta trở nên lạnh lẽo? Là Đại Chu! Chính Đại Chu đã biến ta thành kẻ mà ngươi gọi là súc sinh tham lam quyền lực! Ta trở nên như thế này, là lỗi của ai? Dù sao cũng chẳng phải lỗi của ta.”

Tiết Vạn Triệt thấy ông ta cố chấp không chịu hối cải, chỉ lắc đầu: “Rốt cuộc là lỗi của ai, bách tính sẽ trả lời ngươi, sử xanh cũng sẽ phán xét ngươi. Nhưng ý kiến của ngươi, giờ đã không còn quan trọng, cũng chẳng ai bận tâm.”

Chờ đợi Bùi Quan Nhạc, chỉ còn là cái kết cục tử hình và sự khinh bỉ của hậu thế mãi mãi.

Khi Bùi Quan Nhạc và những kẻ liên quan lần lượt khai báo, từng bản cung trạng cũng được đưa vào trong cung Bồng Lai. Thái hậu triệu Long Hưng Đế đến, đem toàn bộ cung trạng của Bùi Quan Nhạc và những người thân tín của ông ta đưa ra trước mặt. Long Hưng Đế càng nhìn, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Thái hậu bình thản lên tiếng: “Thánh nhân, người nghĩ sao?”

Long Hưng Đế nghiến răng đáp: “Bùi Quan Nhạc và những kẻ đó, dám làm ra những việc này ư, đáng chết!”

Thái hậu quan sát biểu cảm của hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy bàng hoàng, hoàn toàn không có chút dấu hiệu chột dạ. Bà trầm mặc một lúc, cuối cùng hỏi: “Trước khi Lư Dụ Dân qua đời, ông ta nói rằng tất cả mọi chuyện đều do một tay ông ta gây ra, kể cả việc đánh cắp hành tỷ, điều đó có phải sự thật không?”

Long Hưng Đế không thể tin được, ngẩng lên nhìn bà: “A nương, sao người lại hỏi như vậy? Người thật sự nghĩ rằng Lư Dụ Dân vì muốn che chở cho trẫm nên mới một mình gánh hết mọi tội lỗi sao?”

Hắn gằn giọng, mắt đỏ hoe: “A nương, người không tin trẫm!”

Thái hậu tay cầm bản cung trạng của Thẩm Khuyết, những mép giấy trắng của nó đã bị bà nắm chặt đến nhăn nhúm: “Ngô cũng muốn tin người! Ngô cũng không muốn có một đứa con phản bội tướng sĩ và bách tính của mình! Nhưng, mối quan hệ giữa người và Lư Dụ Dân không hề bình thường, ngô không thể không nghi ngờ!”

“Quan hệ giữa trẫm và Lư Dụ Dân sao lại không bình thường?” Long Hưng Đế nghẹn ngào nói: “Vì sao trẫm lại có thể tin tưởng Lư Dụ Dân như vậy? A nương, chẳng lẽ người không hiểu hay sao?”

“Từ nhỏ trẫm đã mất a gia, dáng vẻ của người, trẫm đã chẳng còn nhớ rõ. Còn người, trẫm gọi là a nương, nhưng sau khi a gia băng hà, người chỉ mải mê ban bố chiếu lệnh của mình, bận rộn thực hiện tân chính của người. Người chỉ quan tâm đến quyền lực của mình, chứ có từng quan tâm đến con trai người hay chưa? Chính nhờ Lư Dụ Dân, ông ấy quan tâm trẫm từng ly từng tí, tận tình dạy bảo trẫm, trẫm tin tưởng ông ấy, thì có gì là lạ đâu?”

Các đốt ngón tay của Thái hậu đã siết chặt đến trắng bệch: “Ngô không muốn tranh cãi về ai đúng ai sai, ngô chỉ muốn hỏi người một câu, rốt cuộc người… có tham dự vào vụ Thiên Uy quân hay không?”

“Không!” Long Hưng Đế kiên quyết trả lời: “Trẫm không tham dự!”

Hắn thậm chí còn kích động đến mức giơ ba ngón tay thề: “Nếu trẫm có tham dự, nguyện bị trời tru đất diệt, chết không toàn thây!”

Thấy hắn thề quyết liệt như vậy, Thái hậu cũng dần bình tĩnh lại: “Người thật sự không tham gia?”

“Không!” Long Hưng Đế lại nhấn mạnh một lần nữa: “Dù trẫm có muốn tự mình chấp chính đến đâu đi nữa thì cũng không thể làm ra chuyện điên cuồng này! Trên đời này, có vị hoàng đế nào lại nhẫn tâm đem đất đai và bách tính của mình dâng cho người Hồ? Dù hắn có dâng lên đi nữa, làm sao hắn có thể chắc chắn rằng, Đột Quyết sẽ không tiếp tục xâm lấn sau khi diệt được Thiên Uy quân và chiếm lĩnh sáu châu Quan Nội? Làm sao hắn có thể đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không bội tín, đại quân thẳng tiến Trường An? Giả như Bùi Quan Nhạc ngầm cấu kết với Đột Quyết, không kháng cự tại Ninh Sóc, hoàng đế ấy chỉ có thể trở thành một vị vua mất nước! A nương, nếu là người, người có dám đánh cược lớn thế không?”

Lời của Long Hưng Đế cũng có chút lý lẽ, nhưng Thái hậu vẫn chỉ im lặng, không nói gì. Long Hưng Đế thấy thế, lòng càng thêm đau xót: “Trừ khi bị điên, còn không chẳng có ai lại cược lớn như thế. A nương nghi ngờ trẫm, chẳng lẽ chỉ vì trẫm và Lư Dụ Dân có mối quan hệ đặc biệt sao? Bùi Quan Nhạc bị định tội còn cần bằng cứ, sao đến lượt trẫm bị định tội thì lại không cần?”

Long Hưng Đế cảm thấy phẫn uất, quỳ xuống, nói: “Nếu a nương muốn trẫm từ nay làm một hoàng đế bù nhìn, chỉ cần nói một tiếng, không cần đổ mọi tội lỗi lên đầu trẫm. Điều này đối với trẫm là sự sỉ nhục lớn lao!”

Thái hậu vẫn im lặng, nhưng đôi mắt đã đỏ lên, khiến bà không thể giấu được sự đấu tranh trong lòng. Cuối cùng, bà lên tiếng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng người là kẻ được hưởng lợi lớn nhất từ chuyện này, ngô không nghi ngờ thì người khác cũng sẽ nghi ngờ.”

Long Hưng Đế ưỡn thẳng sống lưng, cười thảm một tiếng: “Muốn buộc tội thì có gì là không được? Đám Bùi Quan Nhạc muốn lợi dụng vụ án Thiên Uy quân để tranh đoạt quyền lực, thế mà lại biến thành lỗi của trẫm. Nếu trẫm có lỗi, thì lỗi ở chỗ sơ suất, lỗi ở chỗ tin lầm người. Nhưng bàn về sơ suất, bàn về tin lầm người, tam công cửu khanh, vương hầu tướng quốc, ai chẳng sơ suất, ai chẳng có lần tin lầm người, sao chỉ mỗi trẫm phải nhìn nhận rõ ràng? Huống chi sáu năm qua, có quan viên nào dâng sớ nói Thiên Uy quân bị oan không? Không có một ai, vậy thì tại sao giờ đây lại chỉ đổ hết lên đầu trẫm?”

Hắn chất vấn một cách gay gắt, Thái hậu không đáp được. Long Hưng Đế nản lòng: “Nếu a nương vẫn không tin trẫm, thì cứ giết trẫm đi! Nhưng trước khi trẫm chết, vẫn muốn nói với a nương, trẫm không làm gì cả!”

Hắn nói xong, liền không biện giải thêm, chỉ lặng lẽ chờ đợi phán quyết của Thái hậu. Nhưng Thái hậu bỗng thở dài một tiếng, chậm rãi cất lời: “Bồ Tát Bảo, con đứng lên đi.”

Long Hưng Đế kinh ngạc ngẩng đầu, Thái hậu lại tiếp tục: “Con là con trai của a nương, a nương sao nỡ giết con? A nương cũng không muốn tin rằng con sẽ làm ra những chuyện mất nhân tính như thế. Việc đó không chỉ có lỗi với Đại Chu mà còn có lỗi với chính con. Nếu con nói con không làm, a nương sẽ tin con không làm.”

Long Hưng Đế nghe vậy, nghẹn ngào không thốt nên lời, nước mắt không ngừng lăn dài trên gương mặt. Thái hậu đứng dậy, đích thân đỡ hắn, lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn: “Đừng khóc nữa. Sao con vẫn như khi còn nhỏ, hễ có chuyện là lại khóc? A nương từng dặn rồi, con là Thánh nhân, Thánh nhân không nên khóc.”

Long Hưng Đế vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu khẽ nói: “Bọn họ đều lừa gạt con. Về sau, con chỉ tin mỗi a nương.”

Thái hậu nhìn hắn, gật gật đầu: “A nương mệt rồi, con trở về điện Thần Long nghỉ ngơi đi. Đừng khóc nữa, kẻo bị người ta cười chê con không ra dáng một Thánh nhân.”

Long Hưng Đế cúi đầu lĩnh mệnh, quay người rời đi. Thái hậu dõi theo bóng hắn thật lâu, đến khi không còn nhìn thấy mới cất tiếng gọi: “Vọng Thư, ngươi ra đi.”

Thôi Tuần từ sau tấm bình phong sơn thủy lặng lẽ bước ra. Thái hậu nhìn hắn, hỏi: “Những lời Thánh nhân nói, ngươi đều nghe hết rồi chứ?”

Thôi Tuần cúi đầu đáp: “Vâng, đã nghe hết.”

“Vậy, ngươi đã hết nghi ngờ chưa?”

Câu hỏi này, Thôi Tuần không lập tức trả lời mà chỉ im lặng. Thái hậu thở dài, nói: “Thánh nhân nói cũng có vài phần đúng. Nếu quả thật là nó làm, làm sao có thể chắc chắn rằng Đột Quyết sẽ giữ lời? Chẳng lẽ nó không sợ bị biến thành một quân vương mất nước? Vọng Thư, từ nhỏ Thánh nhân đã nhát gan, ngô tin rằng nó không dám làm việc này.”

Thôi Tuần rũ mắt, một lúc sau mới khẽ nói: “Thái hậu tin tưởng con trai mình, thần không còn gì để nói.”

Thái hậu liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Đừng nói lời giận dỗi. Ngô hỏi ngươi, ngươi có bằng chứng nào chứng minh Thánh nhân có tham gia không?”

Thôi Tuần mím môi, đáp một tiếng: “Không có.”

Lư Dụ Dân đã chết, Bùi Quan Nhạc và Thẩm Khuyết trong quá trình bàn bạc cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Long Hưng Đế. Hắn không có chứng cứ.

“Nếu không có chứng cứ, vậy dựa vào đâu mà ngươi nghi ngờ hắn? Dựa vào trực giác sao? Lẽ nào trực giác của Thôi Tuần ngươi luôn luôn đúng?”

Thôi Tuần khựng lại, trên gương mặt hiện chút mờ mịt. Thái hậu tiếp lời: “Nếu ngay cả một quân chủ cũng tham gia b.án n.ước, thì dân chúng của quốc gia này sau này làm sao có thể tin tưởng triều đình nữa? Chuyện này đến đây là hết. Ngô đảm bảo, Thiên Uy quân sẽ được minh oan, Bùi Quan Nhạc và những kẻ khác sẽ bị trừng phạt. Kết cục này, sẽ làm hài lòng tất cả mọi người.”

Thôi Tuần nghe vậy, thu lại thần sắc, cung kính chắp tay nói: “Thần thay mặt Thiên Uy quân, cảm tạ Thái hậu.”

Có được lời hứa từ Thái hậu, dù trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, Thôi Tuần cũng không khỏi nhẹ nhõm hơn khi biết rằng oan khuất của tướng sĩ Thiên Uy quân sẽ được rửa sạch. Nỗi u uất đè nặng suốt sáu năm nay cũng dần tan biến, bước chân hắn đến thư quán càng thêm phần khoan khoái.

Kể từ ngày từ biệt Lý Doanh tại thư quán, Thôi Tuần đã ôm quyết tâm liều chết tiến cung, trình giao lời khai của Kim Di. May mắn thay, hắn đã thuyết phục được phái thanh lưu trong triều, để vụ án Thiên Uy quân cuối cùng cũng được tái thẩm lại. Sau đó, để ngăn ngừa biến cố, hắn gần như túc trực tại Sát Sự Thính, nghe Lưu Cửu và các thuộc hạ báo cáo tiến triển suốt mười hai canh giờ mỗi ngày. Đến hôm nay, mọi chuyện cũng hạ hồi phân giải, hắn nóng lòng muốn chia sẻ tin mừng này với Lý Doanh.

Khi Thôi Tuần đẩy cửa gỗ của thư quán, Lý Doanh đang ngồi tựa má, nhìn chăm chú vào ván cờ hắn để lại trước lúc rời đi. Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên. Nàng vui mừng đứng bật dậy, chạy đến, lao vào vòng tay hắn. Vòng lấy hắn thật chặt, nàng ngẩng mặt lên, nở nụ cười tươi tắn nói: “Ta biết ngay mà, chàng nhất định sẽ thắng!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.