Đúng như lời Lư Dụ Dân từng nói: “Dưới gầm trời này, không có mưu tính nào không để lại dấu vết.” Bùi Quan Nhạc bị bắt, phủ đệ của ông ta bị lục soát, tìm thấy không ít thư từ qua lại giữa ông ta và Lư Dụ Dân cũng như Thẩm Khuyết lúc còn ở Phong Châu. Những bức thư này, vốn được giữ lại để nhằm tránh trường hợp một ngày nào đó Lư Dụ Dân qua cầu rút ván, ông ta còn có thể dùng chúng làm bằng chứng, uy hiếp Lư Dụ Dân, không ngờ cuối cùng lại trở thành sợi dây xiết lấy mạng sống của chính ông ta.
Thấy thế cục đã không thể vãn hồi, Bùi Quan Nhạc cũng dứt khoát nhận tội. Đúng như Lư Dụ Dân nói, trong suốt quá trình lập kế hoạch năm đó, từ đầu chí cuối, ông ta chưa từng tiếp xúc với Long Hưng Đế. Bùi Quan Nhạc tin rằng Lư Dụ Dân đang đại diện cho ý chỉ của Long Hưng Đế, nên ông ta luôn tin tưởng tuyệt đối rằng việc này đã được hoàng đế ngầm đồng thuận. Khi nghe được lời tự thú của Lư Dụ Dân, ông ta kinh ngạc đến ngây người, lẩm bẩm: “Hóa ra ta luôn bị Lư Dụ Dân lừa gạt sao?”
Tiết Vạn Triệt đứng bên, lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó: “Cho dù có bị Lư Dụ Dân lừa đi nữa, thì ngươi cũng vì tham quyền dục lực nên mới gây ra tội ác tày trời này!”
Bùi Quan Nhạc nghe xong, ngược lại bật cười phá lên: “Tham quyền lực? Tham phú quý? Cái gì là tham, cái gì là dục? Ta muốn quyền thế, muốn phú quý, đó gọi là tham,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321864/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.