Thái hậu vừa bước vào, ngay cả những quần thần thuộc Lư đảng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi được phong làm Hoàng hậu, Thái hậu đã tham gia triều chính dưới sự ngầm đồng ý của Thái Xương Đế. Sau khi Thái Xương Đế băng hà, bà buông rèm nhiếp chính gần hai mươi năm, kinh qua biết bao sóng gió lớn nhỏ, vượt xa những gì Long Hưng Đế từng trải. Dù phái thanh lưu từng nhiều lần công kích bà là “gà mái gáy sáng”, nhưng khi Long Hưng Đế cố chấp làm càn, họ lại không khỏi đặt kỳ vọng, mong bà ra tay giữ vững đại cục.
Long Hưng Đế bật dậy khỏi ngự tọa, mặt mày tái mét. Thái hậu chậm rãi bước tới trước mặt hắn, lớn tiếng quở trách: “Thánh nhân, trong tình thế rối ren như vậy mà người vẫn còn muốn bao che cho đế sư của mình sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Long Hưng Đế luôn bị uy thế của Thái hậu đè ép. Giờ đây, thấy bà bước tới gần, hắn cũng bất giác lùi lại, ngón tay run lên nhè nhẹ. Thái hậu chỉ tay về phía đám quần thần đang quỳ gối ở đại điện, giọng điệu nghiêm khắc: “Những người đang khẩn cầu dưới điện này đều là trụ cột của Đại Chu, còn bách tính ngoài cung Đại Minh lại chính là nền móng. Người làm mất lòng cả nền móng lẫn trụ cột, há chẳng phải muốn Đại Chu sụp đổ hay sao?”
Trước câu hỏi dồn ép của Thái hậu, Long Hưng Đế cố lấy can đảm, lí nhí đáp: “Đây là vu cáo…”
“Vu cáo hay không đã có Kinh Triệu Doãn điều tra, có Đại Lý Tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321866/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.