Tại hậu viện của chùa Tây Minh, Thôi Tuần và Lý Doanh cùng nhau sánh bước, thong thả dạo bộ.
Vườn mai ở hậu viện chùa Tây Minh nổi tiếng là một tuyệt cảnh của Trường An, khắp vườn ngập tràn sắc đỏ của hoa mai, nở rộ như ánh bình minh rực rỡ. Tuyết rơi từ những ngày trước vẫn chưa tan hết, bao phủ khắp nơi, nổi bật sắc hoa sáng ngời, đồng thời tạo nên cảnh sắc thơ mộng như thi như họa. Thôi Tuần khoác áo choàng đen, dung mạo như ngọc, Lý Doanh mặc áo hồ ly trắng, yêu kiều thanh tú. Thôi Tuần đi giày da đen, in từng dấu chân trên nền tuyết, nhưng Lý Doanh do là một hồn ma nên dù bước trên tuyết cũng chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào. Nàng có chút ngậm ngùi, bước chân cũng theo đó bỗng khựng lại.
Thôi Tuần nhận ra, hắn khẽ nói: “Cô đi sau ta đi.”
Lý Doanh lập tức hiểu ý hắn, nàng gật đầu rồi đi theo sau lưng Thôi Tuần, từng bước đặt chân vào dấu chân trên tuyết của hắn, như thể nàng cũng để lại dấu chân ở trên thế gian.
Là một nam tử, dấu chân của Thôi Tuần lớn hơn nàng rất nhiều. Lý Doanh cúi đầu, tay áo giấu chiếc lò sưởi nhỏ, cứ thế mà theo bước hắn. Ánh mặt trời vàng rực như thớ lụa, phủ lên người Thôi Tuần, chiếu dài bóng hắn trên nền tuyết. Lý Doanh cúi đầu, vừa vặn trông thấy bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ lên người nàng, cảm giác cô tịch trong lòng lặng lẽ tan biến, thay vào đó là một chút an yên.
Một cánh mai đỏ từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321900/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.