33.
Về đến ký túc xá.
Mấy đứa bạn cùng phòng dồn dập hỏi chuyện tôi tỏ tình với Ngôn Từ thế nào, tôi cười trừ cho qua chuyện, chẳng muốn kể gì cả.
Chắc thấy tôi lảng tránh, chúng nó cũng không hỏi thêm, có lẽ đã nghĩ là kết quả không mấy tốt đẹp gì.
Ai nấy đều an ủi tôi, bảo trai tốt ở Bắc Kinh thiếu gì.
Tôi ậm ừ cho qua, gật đầu rồi leo lên giường.
Mở điện thoại.
Ngôn Từ: Về ký túc rồi à?
Tôi nhắn lại một chữ "Ừ".
Ngôn Từ gửi một sticker cười.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tôi nắm chặt điện thoại.
Không khỏi tự hỏi: Rốt cuộc mối quan hệ giữa tôi và Ngôn Từ hiện tại thế nào rồi?
Cảm giác ăn ý khi cùng nhau bàn luận anime dường như vẫn còn đó, tôi vẫn có thể thoải mái đùa giỡn trước mặt cậu ấy, tối nay hai đứa còn vui vẻ đánh mạt chược những bốn tiếng đồng hồ.
Trên tình bạn, dưới tình yêu.
Là như vậy sao?
Không biết từ bao giờ, mối quan hệ ấy đã biến chất.
Thái độ của Ngôn Từ với tôi cũng chưa từng thay đổi, cậu ấy vẫn dịu dàng, lễ phép, khiêm tốn như một quý ông.
Tôi thích thầm cậu ấy từ hồi cấp ba.
Như thích vầng trăng sáng treo cao trên trời.
Thích cảm giác vô tình chạm khuỷu tay cậu ấy trên bàn học, thích nụ cười và cái xoa đầu của cậu ấy.
Tôi đã từng vô số lần nghĩ đến, lên đại học nhất định phải nên duyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-thanh-hoa-gap-chong-nhu-y/416588/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.