“Kim Thành An, nói thật đi, nhà cậu có phải đầu tư cổ phần vào khu này không?”
"Hả?" Kim Thành An ngớ người, quay sang nhìn cậu đầy khó hiểu.
Bạch Túc Vũ hờ hững chỉ tay ra ngoài: “Chỉ với cái nơi này? Còn không bằng công viên công cộng ngoài trường cấp ba của chúng ta, có gì đáng để phát triển?”
"Cậu thì biết cái gì!" Kim Thành An khoanh tay, hất cằm về phía xa: “Chỗ này chỉ để ngủ nghỉ thôi, nơi đáng chơi là bên kia kìa.”
Hắn chỉ về phía đối diện hồ: “Nhìn đi, chỗ đó là sân trượt tuyết. Vài ngày nữa tuyết rơi, cậu có thể qua đó chơi. Dưới sân trượt tuyết chính là thành cổ Tố Nguyệt, có cả một khu phố ăn vặt, buổi tối siêu náo nhiệt. Còn nữa, quay đầu nhìn về bên phải đi.”
Bạch Túc Vũ theo lời hắn, nhìn sang bên ban công. Lúc này cậu mới nhận ra biệt thự dựa sát vào một ngọn núi, trên đó có một chiếc cáp treo đang chậm rãi trượt lên theo triền núi.
“Đó là Sơn Thần Chi Sơn, ngọn núi nổi tiếng của Tố Nguyệt. Trên đó có miếu Sơn Thần, mỗi năm dân trong thôn đều đến đó cầu phúc.”
“Cáp treo này là để du khách lên núi. Trên đó có cả đài quan sát, đứng từ đó có thể nhìn toàn cảnh khu vực này, bao gồm cả thành cổ bên kia.”
Bạch Túc Vũ không có hứng thú với thành cổ hay phố ăn vặt, nhưng trước khi đến đây, cậu đã tìm hiểu sơ qua về truyền thuyết Tố Nguyệt. Vì thế, cậu lại có chút tò mò về miếu Sơn Thần.
"Tôi từng nghe qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-ngang-qua-mieu-son-than/2774698/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.