“Tỉnh rồi? Có muốn ra ngoài đi dạo với tôi không?”
Vừa mở mắt, Bạch Túc Vũ liền thấy khuôn mặt phóng đại của Eamon ngay trước mắt. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức đến mức không thể phớt lờ.
Eamon đưa quần áo cho cậu, thuận miệng hỏi: “Nói xem, tối qua em bị làm sao vậy? Suýt nữa dọa tôi chết khiếp. Em đột nhiên ngất xỉu trên ban công, may mà tôi là bác sĩ, kiểm tra sơ qua không thấy có vấn đề gì. Nếu không, chắc tôi đã đưa em đến Dung Thành ngay trong đêm rồi.”
Bạch Túc Vũ ngây người một lúc, ký ức trước khi ngất dần trở lại. Cậu nhớ đến người đó — bóng người cầm ô trên sườn núi.
Cậu kể lại cho Eamon nghe, nhưng đối phương chỉ hờ hững sờ trán cậu, cười nói: "Tôi thấy em tối qua quá mệt mỏi nên mới sinh ảo giác. Khuya như vậy rồi, làm gì có ai trên núi? Hơn nữa, tôi lúc đó cũng đâu có thấy gì.”
Bạch Túc Vũ khẽ day trán, không muốn giải thích nhiều. Hình ảnh tối qua, cậu thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác.
"Tôi từng gặp rất nhiều sinh viên tầm tuổi em ở bệnh viện.” Eamon tiếp tục, giọng điệu đầy vẻ chuyên nghiệp: "Mỗi ngày thức khuya, làm việc quá sức, lâu dài sẽ ảnh hưởng đến thể trạng. Tôi khuyên em ít nhất mỗi ngày phải rèn luyện một tiếng, nếu không sẽ giống em tối qua, đột nhiên ngất đi.”
Eamon ngồi xuống mép giường, vòng tay ôm lấy eo Bạch Túc Vũ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da cậu. Hắn tự nhiên như một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-ngang-qua-mieu-son-than/2774700/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.