Bạch Túc Vũ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Ừm, em rất thích nó.”
“Hiếm thật, bài này vốn không phổ biến lắm.”
Diệp Mạc khẽ cười, khóe môi cong lên một cách dịu dàng rồi quay lại tiếp tục bước đi.
Bạch Túc Vũ thoáng ngẩn ngơ trước nụ cười ấy, vô thức rảo bước nhanh hơn một chút, dần dần đi song song với Diệp Mạc.
“Tuyết đêm rất đẹp, đúng không?”
Diệp Mạc không phản đối việc cậu bước gần hơn, chỉ khẽ cất giọng: “Anh rất thích tuyết rơi, vì chỉ khi có tuyết, mùa đông mới không còn nhàm chán.”
“Ừm...”
“A Túc, lúc đó tại sao em lại gia nhập ban nhạc?”
“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Diệp Mạc nghiêm túc đáp:
“Anh chỉ cảm thấy khí chất của em giống như một hoàng tử piano, đáng lẽ nên ngồi trên sân khấu lớn mà chơi đàn, chứ không giống một tay guitar đứng giữa đám đông hỗn loạn mà gào thét. Tính cách của em cũng vậy, quá mức trầm tĩnh.”
Bạch Túc Vũ khẽ cười, ánh mắt có chút hoài niệm.
“Bởi vì nó rất tự do.”
“Tự do?”
“Ban nhạc giống như một loài động vật hoang dã vậy. Dù là chim ưng, chim nhạn hay thậm chí chỉ là một con sẻ nhỏ, chúng đều không bị ràng buộc. Chúng có thể bay lên trời cao, đậu trên cành cây hay lướt qua mặt nước. Không có nơi nào là không thể đến.”
Diệp Mạc khẽ thở dài, làn hơi trắng phả ra trong giá lạnh: “Nhưng trên đời này làm gì có thứ gì thực sự tự do? Ngay cả chim ưng, dù bay cao đến đâu cũng không thể vượt qua núi non, dù chiếm vị trí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-ngang-qua-mieu-son-than/2774704/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.