Hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Túc Vũ bước ra khỏi phòng kể từ khi cùng Diệp Mạc trở về biệt thự, sau khi Eamon nhập viện.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng khắp nơi vẫn phủ một màu trắng xóa. Những bông tuyết đọng trên những tán cây xanh đậm hoặc vàng cam, tựa như một lớp sương lạnh mỏng manh kéo dài vô tận.
Mấy ngày qua, khi trời sụp tối và tuyết phủ kín mặt đất, Bạch Túc Vũ đã nhiều lần muốn đến bệnh viện thăm Eamon. Nhưng mỗi khi đề cập đến chuyện này, ánh mắt u ám của Diệp Mạc lại khiến cậu phải im lặng.
Dục vọng chiếm hữu của Diệp Mạc vốn đã bộc lộ từ trước khi anh qua đời. Sau khi cả hai bắt đầu yêu nhau, mỗi lần tập luyện cùng ban nhạc, Bạch Túc Vũ dần nhận ra một điều — chỉ cần cậu trò chuyện riêng với tay trống hoặc tay keyboard vài câu, quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Diệp Mạc. Anh cười như không cười, nhưng ánh mắt đó rõ ràng là đang cảnh cáo cậu đừng quá thân thiết với người khác.
Rõ ràng hai người không học cùng khóa, vậy mà ngày nào tan học, Bạch Túc Vũ cũng thấy Diệp Mạc đứng chờ trước cửa lớp. Có lần, cậu cùng một người bạn vừa cười nói bước ra khỏi phòng học thì chạm mặt anh.
Hôm đó, Diệp Mạc đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie đen, không nói một lời, trực tiếp kéo cậu đi. Suốt cả quãng đường, anh im lặng, đến khi Bạch Túc Vũ rụt rè chọc chọc anh, Diệp Mạc mới quay đầu, nở nụ cười ôn hòa: “A Túc, em phải ngoan.”
Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-ngang-qua-mieu-son-than/2774705/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.