Diệp Mạc cười suốt dọc đường về biệt thự. Cuối cùng, Bạch Túc Vũ không nhịn được nữa, giơ chân đá anh một cái, lạnh giọng nói: “Đừng cười nữa.”
“Xin lỗi, ha ha ha ha… A Túc, em đáng yêu quá.”
Bạch Túc Vũ ngồi phịch xuống sofa, vành tai hơi ửng đỏ.
Diệp Mạc ghé sát lại gần, hai tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Trong mắt anh tràn đầy ý cười. Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Túc Vũ chỉ cảm thấy gương mặt ngày càng nóng lên.
Diệp Mạc dụi đầu vào ngực cậu, giọng lẩm bẩm: “A Túc, A Túc, anh rất thích em…”
“Lạnh chết mất, buông em xuống.”
Diệp Mạc quả thực có làn da lạnh băng, nhưng nhiệt độ cơ thể Bạch Túc Vũ lại không ngừng tăng cao, nhịp tim cũng càng thêm rõ ràng.
“A Túc, cho anh ôm một lát nữa được không?”
“Vài ngày nay lúc nào anh cũng ôm em, vẫn chưa đủ sao?”
Bạch Túc Vũ giơ tay chọc trán Diệp Mạc, từ trên cao nhìn xuống anh.
Diệp Mạc nắm lấy tay cậu, khẽ nói: “Không đủ. Sao có thể đủ được? Nếu có thể… anh muốn mãi mãi ở cạnh em thế này. Buổi sáng em đọc sách, viết nhạc, đánh đàn, anh sẽ nấu cơm cho em, hát bè cho em. Buổi chiều chúng ta đi trượt tuyết, dạo quanh khắp nơi. Buổi tối trở về, tắm rửa, xem phim. Anh sẽ ôm em trên ghế sofa thế này, hôn em, rồi cuối cùng… chúng ta sẽ cùng lên giường…”
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết dần nổi lên. Tất cả âm thanh tựa như sóng triều, từng chút một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-ngang-qua-mieu-son-than/2774707/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.