🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

37.

Ta vẫn luôn cho rằng, tam cô cô chưa từng thức tỉnh.

Nàng xuất giá đã hơn hai mươi năm, vẫn luôn ở nhà chồng chăm lo cho gia đình, dạy dỗ con cái, chưa từng có bất kỳ hành động khác thường nào.

Mẫu thân từng kể, năm xưa đại cô cô và nhị cô cô bị nam nhân lừa gạt, bỏ trốn rồi gặp chuyện không may. Tam cô cô chê hai người làm ô danh gia tộc, từ đó cũng ít khi trở về Mạnh gia. Chỉ vào dịp mừng thọ bà nội năm nào đó mới trở về một lần, nhưng chưa được nửa ngày đã vội vã rời đi.

Từ đó ta không còn gặp lại nàng nữa. Nhưng ta luôn nhớ rõ khí tức quanh thân nàng, cũng như ánh mắt nàng nhìn người khác. Đến giờ phút này gặp lại, ta mới hiểu đó là gì.

Là tự bảo vệ chính mình.

Hơn hai mươi về năm trước, nàng đã biết được bí mật của Mạnh gia, thức tỉnh thuật Hô mưa gọi gió. Nàng sớm đã nhìn thấu việc đám nam nhân nhà họ Mạnh dùng nữ nhân để tế đàn, cũng biết một khi thức tỉnh thì phải ẩn giấu mới mong được sống sót, nhưng nàng lại chẳng hề có bất kỳ hành động nào.

Thay vì chọn ở lại nhà họ Mạnh, nàng lại chọn lánh xa, bảo toàn bản thân mình. Lẽ ra nàng có thể nhắc nhở chúng ta. Ít nhất, ít nhất thì trưởng tỷ đã không chết.

Ta nhìn nàng bước lên thuyền của ta, đột nhiên phát điên xông tới giằng xé:

"Vì sao? Vì sao không nói cho chúng ta biết sớm hơn?"

"Ta hận người, ta hận người."

Mạnh Thính Hà vẫn đứng im, mặc ta giằng xé, cho đến khi ta không còn sức lực ngã quỵ xuống, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

"Bởi vì nữ nhân không xứng."

38.

Vì tài phú vinh quang, nam nhân thà rằng cấu kết với nhau cũng phải đoàn kết một lòng. Nữ nhân lại chỉ biết lấy lòng nam nhân, gây khó dễ lẫn nhau, bài trừ dị kỷ.

Trong mắt Mạnh Thính Hà, thần tứ chỉ là một trò cười, là trò đùa mà ông trời ban cho nữ nhi nhà họ Mạnh. Bọn họ có được thần tứ, không phải là chạy đến bên phụ huynh, cho rằng cuối cùng bản thân cũng có thể lấy lòng bọn họ; thì cũng là chạy đến bên nữ thân nhân mà mình tin tưởng nhất, sau đó bị bọn họ "vô tình" tiết lộ ra ngoài, gây đến họa sát thân.

"Ba trăm năm rồi, hễ là bọn họ có một khắc sống vì bản thân thì nữ nhi nhà họ Mạnh đã sớm lật mình rồi.”

"Vì sao phải cứu những nữ nhân ngu xuẩn này? Ta chỉ muốn nhìn bọn họ đời đời bị hiến tế, trở thành cá thịt trên thớt, bị ăn sạch sẽ."

Ta gào lên: "Việc này có lợi gì cho người? Người gả cho kẻ kia là do nhà họ Mạnh sắp xếp, nhiều năm như vậy người ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ không thấy ghê tởm sao?"

Mạnh Thính Hà cười khổ: "Ghê tởm? Ta sớm đã ghê tởm đến tột cùng,  có thể tệ đến mức nào nữa?"

Nhị tỷ bên cạnh nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được chen vào.

"Đã như vậy, vì sao tam cô cô lại muốn giúp chúng ta? Để thuyền của chúng ta chìm ở trên biển, chẳng phải là hợp ý ngài sao?"

Tựa hồ bị vạch trần tâm sự, trên mặt Mạnh Thính Hà lóe lên một chút khó coi. Nàng quay đầu đi, trầm mặc hồi lâu, khi quay đầu lại, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt.

"Ta sai rồi, không xứng không phải là chúng ta.”

"Là đám nam nhân kia.”

"Ta đến chuộc tội, tự tay giế.t ch.ết bọn họ."

39.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Mạnh Thính Hà, kế hoạch của ta và Nhị tỷ đã có thay đổi. Chúng ta không cần ra mặt nữa. Một mình nàng là đủ để đối phó với tất cả mọi người nhà họ Mạnh rồi.

Ngày nàng một mình bước vào cửa lớn nhà họ Mạnh, tất cả nam đinh nhà họ Mạnh đều không để ý.

Bọn họ gả nàng cho một nam nhân vô cùng ghê tởm, nàng có thể hầu hạ bên cạnh hắn hai mươi mấy năm, có thể thấy là một kẻ khúm núm nịnh bợ, căn bản không thể có được thần tứ. Nhưng bọn họ cũng không muốn nàng xuất hiện ở nhà họ Mạnh vào lúc này.

Mạnh Hàm ngày đêm mong muốn thi nữ tử ân khoa, bọn họ đang giam cầm nàng trong phòng, chờ nàng thức tỉnh. Nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Mạnh liền coi như triệt để xong đời.

Ngay khi bọn họ ngăn cản Thính Hà cô cô, đột nhiên mây đen trên bầu trời dần bao phủ, cuồng phong nổi lên, tất cả mọi người đều bị thổi đến nghiêng ngả.

Cát làm mờ mắt, mây đen che khuất ánh sáng, gió trói buộc bước chân. Thính Hà cô cô từng bước đi về phía phòng của Lục muội muội, vung tay áo một cái, trong nháy mắt cánh cửa bị gió cắt nát.

Nàng đi vào, nắm lấy tay Lục muội.

"Đi thôi, cô cô dẫn con đi chơi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.