37.
Ta vẫn luôn cho rằng, tam cô cô chưa từng thức tỉnh.
Nàng xuất giá đã hơn hai mươi năm, vẫn luôn ở nhà chồng chăm lo cho gia đình, dạy dỗ con cái, chưa từng có bất kỳ hành động khác thường nào.
Mẫu thân từng kể, năm xưa đại cô cô và nhị cô cô bị nam nhân lừa gạt, bỏ trốn rồi gặp chuyện không may. Tam cô cô chê hai người làm ô danh gia tộc, từ đó cũng ít khi trở về Mạnh gia. Chỉ vào dịp mừng thọ bà nội năm nào đó mới trở về một lần, nhưng chưa được nửa ngày đã vội vã rời đi.
Từ đó ta không còn gặp lại nàng nữa. Nhưng ta luôn nhớ rõ khí tức quanh thân nàng, cũng như ánh mắt nàng nhìn người khác. Đến giờ phút này gặp lại, ta mới hiểu đó là gì.
Là tự bảo vệ chính mình.
Hơn hai mươi về năm trước, nàng đã biết được bí mật của Mạnh gia, thức tỉnh thuật Hô mưa gọi gió. Nàng sớm đã nhìn thấu việc đám nam nhân nhà họ Mạnh dùng nữ nhân để tế đàn, cũng biết một khi thức tỉnh thì phải ẩn giấu mới mong được sống sót, nhưng nàng lại chẳng hề có bất kỳ hành động nào.
Thay vì chọn ở lại nhà họ Mạnh, nàng lại chọn lánh xa, bảo toàn bản thân mình. Lẽ ra nàng có thể nhắc nhở chúng ta. Ít nhất, ít nhất thì trưởng tỷ đã không chết.
Ta nhìn nàng bước lên thuyền của ta, đột nhiên phát điên xông tới giằng xé:
"Vì sao? Vì sao không nói cho chúng ta biết sớm hơn?"
"Ta hận người, ta hận người."
Mạnh Thính Hà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-nu-nhan-xuat-ma-co-quan/2741816/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.