Một tiếng cót két vang lên.
Đoan Mộc Ly đẩy cửa lớn của Tàng Thư Các ra, một thân một mình đi vào.
Độc mà Triển Thiên Bạch trúng phải là Xích Giác Mạn Đà La phối chung với canh gà, sau đó sinh ra kịch độc, tuy rằng các thái y vẫn đang dốc hết sức để điều phối thuốc giải độc thực vật kéo dài mạng sống cho Triển Thiên Bạch đang hấp hối, nhưng Đoan Mộc Ly không tin tưởng được đám lang băm.
"Xích Giác Mạn Đà La... Xích Giác Mạn Đà La..."
Hai cánh môi mỏng ngừng lẩm bẩm, Đoan Mộc Ly lấy một quyển điển tịch tinh xảo mở ra.
Hắn vẫn luôn cảm thấy rằng, hắn từng nhìn thấy ghi chép về Xích Giác Mạn Đà La ở đâu đó.
Trong Tàng Thư Các, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Đoan Mộc Ly im lặng tựa như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, chỉ yên lặng lật một quyển điển tịch từ đầu đến cuối, sau đó thất vọng lắc đầu, lại mở ra quyển điển tịch thứ 2.
Thời gian trôi qua từng giây như cát chảy trượt qua kẽ tay.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh chiều nhuộm sắc đỏ cam ấm áp chiếu lên người Đoan Mộc Ly, điểm lên gương mặt được điêu mài tinh tế kia một viền sáng vàng nhạt.
Chân mày Đoan Mộc Ly nhíu lại thành chữ "xuyên" chưa khắc nào thả lỏng.
Những cuốn điển tịch trong tay đã cao đến nửa người, nhưng bên trong đều không có thứ mà Đoan Mộc Ly muốn tìm.
Đoan Mộc Ly đột ngột đứng lên, một cước đạp đổ chồng điển tịch xếp thành núi, toàn thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-tuong-vi-no/1173880/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.