Hô hấp của Ninh Nhất Tiêu gần như ngừng lại.
Khuôn mặt của Tô Hồi quá mềm mại, nóng ấm, cọ lên vết thương đang lành của hắn, lưu lại gợn sóng trong con tim xao động của hắn.
“Trên người anh lạnh quá.” Mặt của Tô Hồi trượt xuống, đem theo hơi thở nóng ấm phả vào bên cổ hắn, sau đó nhỏ giọng nói, lặp đi lặp lại cái tên của hắn.
“Ninh Nhất Tiêu, Ninh Nhất Tiêu…….”
Giống như là một lời nguyền nào đó đang từng bước phá vỡ hệ thống phòng ngự mà Ninh Nhất Tiêu vất vả dựng lên.
Vào lúc sắp trầm luân, hắn tỉnh táo lại.
“Cậu uống say rồi.” Ninh Nhất Tiêu nắm lại cánh tay của Tô Hồi, ý chí còn sót lại khiến cho hắn khôi phục tinh thần. Hắn không hi vọng Tô Hồi ngày mai tỉnh lại phải hối hận.
“Đúng rồi.” Cơ thể của Tô Hồi mềm nhũn, giống như là một con rắn nước óng ánh, “Đầu choáng quá đi.”
Ninh Nhất Tiêu bỏ chai rượu xuống, vác cậu lên, tốn một lúc mới đặt lên trên giường.
Tô Hồi ngửa mặt nằm lên chăn đệm mềm mại màu trắng, cậu nhắm mắt lại, giống như quả đào đã chín ngọt, tỏa ra hơi nóng của mùa hè. Ninh Nhất Tiêu chỉnh nhiệt độ điều hòa, kéo áo của cậu xuống, rồi lại đắp chăn lên, sau đó ngồi lên sàn nhà bên cạnh giường của Tô Hồi, im lặng nhìn khuôn mặt cậu.
Tửu lượng của Tô Hồi không quá được, nhưng sau khi uống say còn ổn, rất ngoan.
Vào lúc Ninh Nhất Tiêu tưởng rằng cậu sẽ ngủ trong một giây thì Tô Hồi lại mở mắt ra. Mắt cậu như được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diem-chi-manhattanhenge/351498/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.