Edit: Mỳ.
Chương 46: Trái tim lại một lần nữa sục sôi – “Cô đến tìm tôi nhưng lại không phải là vì tôi sao?”
Trong đêm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thở dài khe khẽ của Thời Ngạo. Tâm tư cô tựa như một cuộn len rối, không biết gỡ từ đâu. Những hình ảnh, những lời nói ban ngày cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, khiến cô không tài nào thoát khỏi vòng xoáy suy nghĩ.
Bình minh khẽ lay động, đánh thức những tia nắng đầu tiên. Trong căn phòng nhỏ, Thời Ngạo nhẹ nhàng ngồi dậy, xoa đầu, cố gắng làm dịu cơn đau đầu âm ỉ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai đang dần lan tỏa. Do đó cô quyết định tìm đến một người.
Sáng nay, tuyết phủ trắng xóa cả không gian, một vẻ đẹp tinh khôi và tĩnh lặng. Khi cánh cửa mở ra, những bông tuyết nhỏ bé, lạnh lẽo chạm vào làn da, mang đến một cảm giác thanh khiết. Cô lặng lẽ bước đi, hòa mình vào không gian trắng xóa, để những bông tuyết xoa dịu những nỗi niềm đang chất chứa trong lòng.
Khi bước ngang qua sân, Thời Ngạo tình cờ gặp phải Tha Á.
Tha Á đội chiếc mũ lông chồn ấm áp, che kín tai và gò má khỏi cái lạnh buốt giá. Tuy nhiên, đầu mũi bà vẫn ửng đỏ vì gió bắc, vài lọn tóc mai lòa xòa dưới mũ đã ướt đẫm mồ hôi, kết thành những lớp băng mỏng manh, chứng tỏ bà vừa kết thúc công việc đồng áng buổi sớm.
Vừa thấy Thời Ngạo, Tha Á liền nở nụ cười hiền hòa. Đôi mắt cong cong, giọng nói dịu dàng cất lên: “Sớm thế này mà con đã dậy rồi à?”
Gió bắc rít gào, những bông tuyết xoáy tròn. Thời Ngạo rụt cổ, vội vàng đáp: “Con ra xem Thời Việt đi chưa ạ.”
Thấy cô có vẻ vội vã, Tha Á cũng không hỏi gì thêm, chỉ kịp dặn dò: “Hôm nay dì đã cho thêm nhiều thịt bò khô vào trà sữa đấy con ạ. Nếu bọn họ tỉnh dậy, thì gọi qua đây uống cùng nhé!”
Thời Ngạo nuốt nước miếng, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh bát trà sữa thịt khô do chính tay Ngang Thấm nấu. Hương vị sữa tươi hòa quyện với mùi thịt bò đậm đà, đến tận bây giờ vẫn còn đọng lại dư vị khó quên.
Gật đầu chào Tha Á, Thời Ngạo khoác chặt áo rồi bước về phía nhà Ngang Thấm.
Mùa đông ở Tây Tô Mộc tuyết rơi dày đặc, con đường dẫn vào sân nhà Ngang Thấm đã đóng băng trơn trượt, mỗi bước chân đều khó khăn. Một tay cô giữ chặt mũ, tay còn lại cố giữ thăng bằng, Thời Ngạo cẩn thận từng chút một tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, sợ ai đó bắt gặp dáng vẻ vụng về của mình.
Khi đến nơi an toàn, Thời Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy tấm rèm cửa dày cộm che kín phòng khách, lòng cô bỗng dưng thấy có hơi hụt hẫng.
Nhất là khi nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua. Lúc đó cô đã liên tục gọi anh là “cục cưng”, không nhưng thế mà còn nắm tay rồi ôm ấp đủ kiểu….
Vừa đẩy cửa hàng rào, Thời Ngạo vừa tự nhủ: “Chắc Ngang Thấm không nghĩ mình thích anh ấy đâu nhỉ?” Cô lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào! Hơn nữa, mình cũng đâu có thật sự thích anh ta đâu! Anh ấy sẽ không tự kỷ đến mức đó chứ…”
Khi kịp định thần, cô đã đứng trước cửa phòng khách. Ô Như Mục từ đâu xuất hiện, vươn mũi ngửi ngửi chân cô. Khi ánh mắt hai bên chạm nhau, Ô Như Mục kêu lên một tiếng bất mãn, như trách móc cô là tại sao giờ mới chú ý đến nó.
Thời Ngạo rụt rè đưa tay xoa đầu Ô Như Mục, nhưng nó có vẻ rất khó chịu, liên tục né tránh. Thời Ngạo lẩm bẩm “Đồ nhỏ mọn này” rồi rụt tay lại.
Qua khe rèm, hương sữa thoang thoảng dịu ngọt len lỏi vào khứu giác. Thời Ngạo vô thức nuốt nước miếng, tiến lại gần. Chỉ một khắc sau, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đã hiện ra trước mắt cô.
Hôm nay, Ngang Thấm khoác lên mình chiếc áo choàng màu xanh đen viền đen, thắt lưng da đen ôm lấy vòng eo rắn chắc. Mái tóc dài thường ngày xõa tung, nay đã được buộc gọn gàng nửa đầu, để lộ vầng trán cao rộng và những sợi tóc mai đen nhánh ôm lấy gò má, tôn lên vẻ nam tính lịch lãm.
Không hiểu vì sao, trái tim vốn đã bình lặng của Thời Ngạo bỗng dưng rộn ràng trở lại.
Đôi mắt sắc bén của Ngang Thấm lướt qua cô, rồi nhanh chóng thu hồi, giọng nói trầm ấm vang lên: “Vào đi.”
Thời Ngạo khẽ hắng giọng, “À, được rồi.” Ánh mắt cô vô thức dõi theo bóng lưng cao ngất của anh, tâm trí có chút xao động.
Trong góc phòng khách, bình trà sữa đang tỏa khói nghi ngút, hơi nóng bốc lên mang theo hương thơm ngào ngạt. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng than hồng tí tách trong lò sưởi.
Ngang Thấm đưa bát sứ đầy trà sữa đến trước mặt Thời Ngạo: “Uống đi cho ấm người.”
Thời Ngạo đón lấy bát trà, ngón tay mềm mại vô tình chạm vào mu bàn tay thô ráp của Ngang Thấm. Cả hai đều khựng lại, ánh mắt lảng tránh, vành tai ửng hồng.
Thời Ngạo vội vàng giật lấy bát sứ, che giấu sự bối rối, khẽ nói: “Cảm ơn.” Cô vội vã uống một ngụm trà nóng, nhăn mặt vì bỏng rát.
Ngang Thấm thu hết mọi hành động nhỏ bé của cô vào mắt, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Cô đến tìm tôi à?”
Thời Ngạo né tránh ánh mắt anh: “Không có! Tôi chỉ đến xem thử Thời Việt như thế nào thôi.”
Cô giả vờ nhìn quanh: “Anh ta đâu rồi? Còn chưa dậy à?”
Ngang Thấm nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Không biết.”
Hôm qua, anh chỉ sắp xếp cho Thời Việt một phòng trống trong nhà, không hỏi han gì thêm. Sáng nay, sau khi nấu trà sữa, anh định gọi Thời Việt dậy uống cùng, nhưng gõ cửa mãi không thấy động tĩnh. Khi anh mở cửa, chăn gối đã được gấp gọn gàng, trong phòng không còn dấu vết của người kia.
Thời Ngạo nhấp một ngụm trà sữa, giọng điệu thản nhiên: “À, chắc là đi rồi.” Đi rồi thì càng tốt.
Sau khi cả hai cùng rơi vào im lặng, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Trầm mặc một lúc lâu, Thời Ngạo uống cạn bát trà sữa, đứng dậy đặt bát sứ lên bàn gỗ nhỏ trước mặt Ngang Thấm, muốn nói lại thôi: “Tôi về trước, lát còn phải đi đưa ảnh cưới cho Na Hà Nha nữa.”
Đến khi làn gió lạnh luồn qua khe hở rèm cửa, chạm vào da thịt, Ngang Thấm mới hoàn hồn. Nhìn cánh cửa trống vắng, anh lẩm bẩm: “Cô đến tìm tôi mà chẳng phải là vì tôi sao?”
Gió bắc rít gào, đập vào khung cửa kính, tạo nên những âm thanh chói tai. Ngang Thấm cầm lấy chiếc bát sứ mà người phụ nữ vừa dùng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa chua xót, vừa khó chịu.
Thời Ngạo bước nhanh về phía nhà Tha Á. Mãi đến tận lúc này cô mới nhớ ra lời dặn dò của Tha Á trước khi đi. Thời Ngạo vừa định quay lại nhà Ngang Thấm thêm một chuyến nữa, nhưng nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của anh khi nãy, lòng cô chùng xuống. Người kia cũng biết nấu trà sữa, cô đến, chẳng phải sẽ càng thêm mất mặt hay sao? Nghĩ vậy, cô mệt mỏi dừng bước, quyết định về phòng lấy ảnh chụp. Cô phải đi tìm Na Hà Nha ngay.
Khi Thời Ngạo đến nhà Tát Nhân Cao Oa, Na Hà Nha đã đợi sẵn ở cửa. Vừa thấy cô, cô bé liền kéo vào phòng khách, rót thêm một bát trà sữa nóng.
Trong lúc uống trà, Thời Ngạo mới biết, vợ chồng Tát Nhân Cao Oa sáng nay đã lái xe đến nhà một người thân gần đó. Người thân đó thời trẻ giúp đỡ Ngao Nhật Cách Nhạc rất nhiều, nên trước khi đi, họ đã làm thịt một con dê để biếu. Thảo nào lúc nãy Thời Ngạo đi ngang qua sân, thấy tuyết trên mặt đất bị vấy màu đỏ như máu.
Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của Na Hà Nha: “Chị Thời Ngạo, nếu chị đến sớm hơn, có khi sẽ xem được cách chỗ tụi em làm thịt dê đó. Chị ở thủ đô chắc chắn chưa từng thấy rồi!”
Thời Ngạo uống cạn chén trà sữa, cảm thấy cơ thể ấm áp hơn. Cô lấy phong thư trong túi ra, đưa cho Na Hà Nha, cười nói: “Em mau xem đi!”
Hai mắt của Na Hà Nha sáng rực, vội vàng đặt chiếc bát sứ xuống. Tay cẩn thận xé mở phong bì thư, rút ra vài tấm ảnh, tỉ mỉ ngắm nhìn. Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ lướt trên những bức ảnh, ký ức về ngày hôn lễ hôm ấy ùa về trong tâm trí cô bé.
Nhưng chưa xem được vài tấm, gò má Na Hà Nha đã ửng hồng, đẩy vội phong bì sang một bên, thốt lên: “Ai cha, không xem nữa, không xem nữa!”
Tuy nhiên, cô gái trẻ tuổi hơn hai mươi này chẳng thể giấu nổi cảm xúc. Chỉ một lát sau, cô lại hé mắt nhìn trộm những bức ảnh, rồi liếc nhìn Thời Ngạo đang ngồi đối diện, dáng vẻ hệt như một cô thiếu nữ đang yêu.
Lần đầu tiên chụp ảnh cưới cho người khác, Thời Ngạo có chút lo lắng, bèn hỏi: “Em có thích không?”
Na Hà Nha gật đầu lia lịa: “Cảm ơn chị, Thời Ngạo, chị chụp ảnh tụi em đẹp lắm luôn.”
Thời Ngạo cong môi cười: “Không không không, vốn dĩ em đã rất xinh đẹp rồi mà.”
Hai cô gái cũng trạc tuổi nhau, lại không giỏi ăn nói, thế là cứ tranh nhau khen ngợi, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười khúc khích.
Na Hà Nha cẩn thận xếp từng tấm ảnh vào phong bì, vừa nói: “Vài ngày nữa Bảo Âm Đô Nhân sẽ về, lúc đó anh ấy cũng được xem ảnh cưới của hai đứa em.” Cô dừng lại một chút, nhìn Thời Ngạo, tò mò hỏi: “Em nghe mẹ chồng em nói, anh Ngang Thấm không chịu đi xem mắt nên từ chối bà ấy. Chị có biết không?”
Thời Ngạo ậm ừ cho qua.
Na Hà Nha lộ vẻ mặt “quả nhiên”, quyết định chia sẻ hết những gì mình biết cho Thời Ngạo: “Vì chuyện này thôi đó, mà mẹ chồng em cứ than lên thở xuống.Mỗi ngày mỗi nói. Tầm sáng bà ấy nói một lần, đến cữ tối bà ấy lại than thêm lần nữa, từ sáng đến tối cứ lặp đi lặp lại chuyện cô Tha Á từ chối thế nào. Ngay cả khi Bảo Âm vất vả lắm mới về được một chuyến, bà ấy cũng quên hỏi thăm công việc ở Hulunbuir thế nào, mà suốt buổi chỉ kể lể chuyện mai mối cho anh Ngang Thấm. Hôm nay may mà bà ấy không ở đây, nếu không thấy chị, chắc chắn lại kéo chị ra nói thêm một tràng nữa! Mợ em tuy có hơi không vui, nhưng chuyện này cũng không thể ép buộc được, đành kệ nốt!”
Na Hà Nha đổi chủ đề: “Chị nói xem, rốt cuộc anh Ngang Thấm thích kiểu con gái như thế nào chị nhỉ?”
Thời Ngạo ngẩn người, ấp úng: “Chị đâu có biết Ngang Thấm…”
Na Hà Nha tròn mắt ngạc nhiên: “Hai anh chị không thân nhau à? Hôm đám cưới, em còn thấy anh ấy bưng nước cho chị, rồi hai người còn cùng nhau đi đâu đó mà?”
Gò má Thời Ngạo nóng bừng, cô gượng cười: “Bọn chị chỉ quen biết sơ sơ thôi.”
Cô dừng lại một chút, cúi đầu, nói nhỏ: “Hơn nữa, anh ta chán òm. Chị không muốn làm bạn với anh ta đâu.”
Trên đường về nhà, Thời Ngạo có chút mất hồn. Lời nói của Na Hà Nha vẫn văng vẳng bên tai. Cô kéo thấp vành mũ, lẩm bẩm: “Đúng ha, anh ấy sẽ thích kiểu con gái nào nhỉ?”
Trước đây, cô đã vô số lần hỏi Ngang Thấm câu hỏi này. Lúc đó, anh chưa bao giờ trả lời nghiêm túc cả. Do đó cô cũng chỉ xem đó là một câu nói đùa. Nói xong là quên. Nhưng hôm nay, Thời Ngạo nhận ra, cô thật sự rất muốn biết câu trả lời.
Giờ phút này đây, Thời Ngạo bỗng nhận ra, trong suốt hơn ba mươi ngày gắn bó với Tây Tô Mộc, hình bóng Ngang Thấm đã khắc sâu vào tâm trí cô. Hơn cả một người bạn, Ngang Thấm đã gieo vào lòng cô một thứ tình cảm khó gọi thành tên.
Một điều gì đó… khiến cô không thể nào dối lòng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.