Nhị Ny nói: "Sao không tốt? Ngươi ngủ ở đây đã là cho hắn mặt mũi."
Đỗ Quyên bật cười.
Đang nói, Bệnh Chốc Đầu xách một thùng lớn nước ấm vào cho 2 cô gái tắm rửa.
Hắn đặc biệt cường điệu nói thùng tắm lớn cũng là mới, hắn chưa dùng qua.
Nhị Ny phất tay đuổi hắn, nói: "Nấu thêm một nồi nước nữa đi, một thùng không đủ."
Bệnh Chốc Đầu vội nói: "Ta sẽ nấu, một nồi không đủ!"
Nói xong đi ra ngoài.
Đợi hắn đổ đầy thùng tắm, Bệnh Chốc Đầu lập tức bị Nhị Ny đuổi ra khỏi phòng, nói hắn tự tắm rửa rồi ngủ, không cần lại đây.
Bệnh Chốc Đầu bị đẩy đến lảo đảo đi ra, đến cửa, còn không quên dựa vào khung cửa quay đầu dặn Nhị Ny: "Buổi tối nếu sợ thì kêu ta!"
Nhị Ny vừa đẩy hắn ra khỏi phòng, vừa nói: "Biết! biết!"
Đỗ Quyên nhìn đôi thiếu niên nam nữ chất phác này, cảm động với tình yêu đơn giản của bọn họ, trong lòng tràn ngập ấm áp nên cười hỏi Nhị Ny đang đóng cửa quay vào: "Nếu ngươi nói sợ, chẳng lẽ hắn canh giữ ngoài cửa à?"
Nhị Ny xấu hổ đến uốn người, nói: "Nào có! Ta sợ cái gì chứ?"
Đỗ Quyên ha hả cười rộ lên, không ép hỏi nàng nữa.
Theo sau, Nhị Ny kiên trì muốn Đỗ Quyên tắm trước, vừa cùng nàng ríu rít nói chuyện, nói rất nhiều chuyện của nàng và Bệnh Chốc Đầu, Đỗ Quyên nghe được mùi ngon, ngẫu nhiên cảm giác vén mây phá nguyệt chợt lóe qua.
Một đêm này, Đỗ Quyên ngủ thật sự say.
Rạng sáng hôm sau, trước thời khắc rèn luyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060540/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.