Nói chuyện, đã ra khỏi thôn.
Nhậm Tam Hòa quay đầu, nhìn Lâm Xuân và Cửu Nhi quát: "Các ngươi còn không quay về luyện công, đi theo làm cái gì?"
Hai người đồng loạt dừng chân lại, nhìn về phía Đỗ Quyên, vẻ mặt có chút không nỡ.
Phùng Minh Anh bỗng nhiên trêu ghẹo nói: "Hai ngươi ở nhà đừng có biếng nhác. Nếu để cho heo nhà ta đói gầy, coi ta về có kêu sư phó của các ngươi thu thập các ngươi không."
Cửu Nhi vội nói: "Sư nương yên tâm, chúng ta không ăn cũng phải cho heo ăn..."
Chọc cho mọi người đều cười rộ lên.
Lâm Xuân liếc mắt nhìn sư phó, rồi nhìn Đỗ Quyên miệng mấp máy.
Đỗ Quyên nhìn ra là ba chữ "Ngươi yên tâm". Yên tâm cái gì, dĩ nhiên nàng hiểu.
Cửu Nhi cũng nhìn nàng nhếch miệng cười, hào khí vỗ vỗ bộ ngực, ra vẻ "Bày mưu nghĩ kế, định liệu trước".
Đỗ Quyên liền phất tay nói: "Trở về đi. Ta đi."
Sau đó xoay người đuổi theo nương và tiểu di.
Lâm Xuân kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dưới ánh trăng sơn dã, càng đi càng xa, bỗng nhiên trong lòng trống rỗng.
Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đỗ Quyên, sớm chiều ở chung chưa từng tách ra. Cho dù hắn và Nhậm Tam Hòa vào núi săn thú, cũng là qua vài ngày rồi trở về thôn, trên tâm lý không cảm thấy là tách ra, vẫn còn ở trong phạm trù thôn Thanh Tuyền.
Nhưng lần này không giống với. Lần này Đỗ Quyên đi ra ngoài núi.
Từ trên tâm lý mà nói, đã ra khỏi thế giới thôn Thanh Tuyền.
Hắn bỗng nhiên nghĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-duyen/2060917/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.