Đêm, vẻ mặt Nguyên Thọ sắp khóc mang theo Thẩm Yến lặng lẽ từ cửa hông phủ Quảng Bình Hầu chạy ra.
“Thiếu gia… thiếu gia, ngài làm sao thế? Sao ngài lại nghĩ không thông như vậy?”
Nguyên Thọ cảm thấy thiếu gia lần này về có vẻ đầu óc không bình thường, lại muốn đi đến phủ phủ Thụy Vương.
Thẩm Yến: "Đi tìm chết.”
Hiện tại tâm y như tro tàn, cho dù chứng thực thành công thì y cũng khó mà sống lâu.
Nguyên Thọ lần này khóc thật, lần này thiếu gia nhà cậu ra ngoài nhìn kiểu gì cũng giống như bị bệnh điên, cậu phải bảo lão gia tìm người trừ tà cho thiếu gia.
Đến khi đứng bên bức tường phía sau phủ Thụy Vương, Nguyên Thọ đã bắt đầu nghĩ nếu bị phát hiện, cậu phải làm thế nào để che chắn cho thiếu gia nhà mình, thay thiếu gia mà chết.
Nhưng may mắn là thiếu gia nhà cậu chưa hoàn toàn phát điên, chỉ đang đi đi lại lại quanh tường phủ Thụy Vương.
Hệ thống: "Còn cách một mét.”
Thẩm Yến lại đi vài bước: "Bây giờ thì sao?”
Hệ thống: "Chênh lệch 0,5 mét.”
Chứng nhận phải được thực hiện trong phạm vi 100 mét với Tiêu Triệt, nhưng Thẩm Yến cứ đi đi lại lại quanh bức tường, cuối cùng chỉ còn cách không phẩy mấy mét.
Nếu tối nay không thể chứng nhận, đợi đến ban ngày ngày mai thì cơ hội sẽ càng ít hơn.
“Thiếu gia, thiếu gia...... " Mặt Nguyên Thọ đều bị dọa trắng bệch.
Cậu nghĩ thiếu gia đã chết rồi, khó khăn lắm mới thấy thiếu gia trở về, vậy mà thiếu gia lại tự tìm đường chết…
Ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2752952/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.