Mộc Hạ phong trần mệt mỏi ngày đêm chạy về, vừa bước vào cổng vương phủ đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là điều gì.
Mấy năm nay vương phủ vẫn tĩnh lặng như một đầm nước đọng, vậy mà hôm nay, ngay khi bước qua cổng, Mộc Hạ cảm thấy có hơi gợn sóng, nhưng cụ thể là gì thì không thể xác định được. Có lẽ do trên đường gặp phải quá nhiều gian truân nên mới nghĩ nhiều như vậy.
Mộc Hạ vội vàng tiến đến chính viện, cửa sổ hé mở, từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng của chủ tử nhà mình. Đang định bước vào thì bắt gặp Xuân Sơn đang ôm kiếm đứng ở cửa.
Mới hơn nửa tháng không gặp mà Xuân Sơn trông có vẻ tiều tụy đi nhiều. Chỉ có mỗi Xuân Sơn ở đây chắc chắn sẽ vất vả, nhưng ánh mắt nóng bỏng không giấu nổi sự phấn khích của Xuân Sơn là vì sao?
Bình thường Xuân Sơn luôn tỏ ra khinh thường khi thấy hắn,sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Mộc Hạ bước qua Xuân Sơn, tiến vào bên trong quỳ xuống, cung kính thưa: “Chủ tử, thuộc hạ đã trở về.”
“Ừ. "Tiêu Triệt nhìn hắn một cái, thấy Mộc Hạ râu ria xồm xoàm, liền nói," Vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Mộc Hạ: "???" Chủ tử không hỏi hắn về những gì đã trải qua trên đường sao?
Sau khi đứng dậy Mộc Hạ lén liếc nhìn chủ tử, mấy ngày không gặp mà vẻ mặt của chủ tử càng thêm lạnh lùng. Bề ngoài có vẻ không khác gì trước đây, nhưng lại toát lên sự khó chịu khó hiểu. Mấy năm nay chủ tử thanh tâm quả dục, không màng thế sự, không vui cũng chẳng buồn, tại sao giờ đây lại lộ rõ sự khó chịu như vậy?
Mặc dù tò mò nhưng hắn không dám hỏi. Chủ tử không hỏi nhưng hắn cũng phải chủ động báo cáo.
“Chủ tử, thuộc hạ đã đến nơi lưu đày của Thẩm công tử, nhưng quan viên ở đó nói rằng ngài ấy chưa từng đến nơi này.”
Xuân Sơn đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn trời, tất nhiên ngươi không tìm thấy người, bởi người đó đang say sưa tận hưởng cuộc sống trên thuyền hoa giữa sông Lan Xuyên.
Tiêu Triệt lại "Ừ" một tiếng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Mộc Hạ cảm thấy phản ứng của vương gia có chút kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng hợp lý. Dù sao Xuân Sơn cũng từng nói người kia đã chết, chắc chắn là đã chết thật. Chủ tử để hắn đi xác minh cũng chỉ là để kiểm tra một lần nữa mà thôi. Kết quả thế này hẳn chủ tử đã sớm lường trước.
Lưu công công ho nhẹ một tiếng: "Mộc thị vệ, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Hôm đó vị kia rõ ràng nói “mai gặp”, nhưng đã mấy ngày rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Xuân Sơn đi tìm người, nhưng người lại ở trên thuyền hoa uống rượu vui chơi, không chịu xuống. Ngay cả Xuân Sơn cũng không biết làm cách nào tiếp cận, còn chủ tử trong nhà thì mặt ngày càng đen lại.
Mộc Hạ nhắc lại, sợ là cũng phải quỳ.
Mộc Hạ hoảng hốt liếc nhìn Xuân Sơn ở cửa, chỉ thấy Xuân Sơn đang nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Mộc Hạ: "......”
Mộc Hạ kiên trì nói tiếp.
“Chủ tử, trên đường trở về thuộc hạ đã nhận được tin tức của Hoa thần y......
“Hoa thần y? Hoa thần y nào? "Lưu công công phút chốc nhìn qua, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Mộc Hạ.
“Hoa Dung, Hoa thần y. "Mộc Hạ nói.
“Hoa Dung? "Lưu công công kích động nói," Ông ấy ở đâu? Ngươi lập tức dẫn người đi tìm ông ấy.”
“Lưu công công chớ vội. "Nói đến đây, Mộc Hạ cũng vui mừng," Ta đã mang Hoa thần y về.”
Nghe vậy, Tiêu Triệt cũng không nhịn được nhìn sang.
Xuân Sơn từ bên ngoài bước vào trong, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Mộc Hạ. Lưu công công lại không còn vẻ vui mừng, nhíu mày không chắc chắn hỏi: “Hoa thần y đã theo ngươi về rồi sao?”
“Vâng.” Mộc Hạ gật đầu chắc nịch, “Mặc dù có chút khó tin, nhưng Hoa thần y thật sự đã theo thuộc hạ trở về.”
Lưu công công nhíu mày càng chặt hơn.
Thần y Hoa Dung được dân chúng tôn là “ Bồ Tát sống”, chỉ cần gặp ông, dù có tiền hay không ông cũng đều chữa trị, bất kể là người tốt hay kẻ xấu. Nhưng có một loại người ông không chữa, đó là những người mang họ Tiêu.
Hoa Dung từng theo học y thánh trên núi Dương Cốc, y thánh có một người con trai tên Lục Lệnh An. Hoa thần y là đệ tử cuối cùng của y thánh, gọi Lục Lệnh An là sư đệ, nhỏ hơn ông ba tuổi. Hoa Dung say mê nghiên cứu y thuật, trong khi Lục Lệnh An lại một lòng muốn vào kinh làm thái y, lập nên sự nghiệp. Lục Lệnh An quả nhiên đã được vào Thái Y Viện. Không ai biết hắn đến từ núi Dương Cốc, vì không có nền tảng trong triều, con đường quan lộ của vị thái y trẻ không suôn sẻ.
Năm ấy, khi Hoàng thượng vừa lên ngôi, một vị phi trong cung bị bệnh, các thái y đều bó tay khiến Hoàng thượng nổi giận, định xử trảm những thái y vô dụng. Lúc đó Lục Lệnh An đứng ra nói rằng hắn có một phương pháp châm cứu gia truyền có thể thử. Lục Lệnh An vừa châm ba kim thì vị phi ấy qua đời. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ra lệnh chặt tay Lục Lệnh An đuổi hắn ra khỏi cung.
Ngày hôm đó Hoa Dung tình cờ đến kinh thành thăm sư đệ, kịp thời cứu mạng hắn, nếu không Lục Lệnh An đã chết vì mất máu quá nhiều. Từ đó Hoa Dung tuyên bố rằng những người từ núi Dương Cốc sẽ không bao giờ chữa trị cho người họ Tiêu. Dù có liên quan đến hoàng gia hay không, chỉ cần mang họ Tiêu, Dương Cốc sẽ không trị.
Sau khi Tiêu Triệt bị thương ở chân, các thái y đều bó tay, Triệu thái y nói nếu có thể tìm được Hoa thần y đến chữa trị, có lẽ sẽ có một tia hy vọng. Vì vậy mà họ đã tìm kiếm tung tích của Hoa Dung suốt nhiều năm, nhưng Hoa Dung luôn phiêu bạt khắp nơi, không để lại dấu vết. Hơn nữa, ông còn thề không chữa trị cho người họ Tiêu nên dù có tìm được cũng rất khó xử.
Vậy mà bây giờ, ông ta lại theo Mộc Hạ quay về, chuyện này thật khó tin.
“Ngươi chắc chắn đó là Hoa Dung, Hoa thần y chứ?"Lưu công công hỏi.
“Chắc chắn. "Mộc Hạ gật đầu," Thuộc hạ đã kiểm chứng cẩn thận rồi.
Lưu công công biết bản lĩnh của Mộc Hạ, tuyệt đối sẽ không ăn nói bậy bạ, nói đã kiểm chứng thì nhất định là đã kiểm chứng. Tuy nhiên, chuyện này vẫn có gì đó không bình thường.
“Ngươi kể chi tiết lại đi.”
Mộc Hạ đáp: “Trên đường về, thuộc hạ tình cờ nghe được tin tức về Hoa thần y, liền đi tìm ông ta. Trước đây chúng ta từng có bức họa của Hoa thần y, thuộc hạ đã so sánh và phát hiện quả thực là ông ta. Sợ tìm nhầm người, thuộc hạ còn cẩn thận tìm đến huyện lệnh địa phương để kiểm chứng... Cuối cùng đã xác định ông ta chính là Hoa thần y nên thuộc hạ đã đến gặp ông ta.”
“Ta biết về quá khứ của ông ta, nên đã chuẩn bị tinh thần rằng ông ta chắc chắn sẽ không muốn giúp...” cũng đã chuẩn bị sẵn phương án cuối cùng là trực tiếp bắt ông ta đi.
“Nhưng không ngờ, khi nghe nói là chữa trị cho chân của vương gia, ông ta liền đồng ý, nói sẽ theo thuộc hạ về kinh.”
“Không có điều kiện gì sao?” Xuân Sơn không kìm được hỏi xen vào.
“Có, có điều kiện.” Mộc Hạ đột nhiên nhớ ra, đập vào đầu, “Ông ta nói nếu muốn ông ta chữa bệnh, thì dược liệu trong phủ chúng ta phải để ông ta tùy ý lấy, thuộc hạ đã đồng ý.”
“Chỉ cần dược liệu thôi sao?” Lưu công công vẫn nhíu mày.
Năm đó Hoa Dung đã dám đối đầu với hoàng thượng, nói không chữa trị cho người họ Tiêu. Nay chỉ vì dược liệu mà dám theo Mộc Hạ về kinh? Núi Dương Cốc nằm ở nơi xa xôi, hoàng thượng không thể với tới, nhưng nếu ông ta vào kinh, sinh tử khó mà lường trước. Chuyện này càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Mộc Hạ ngập ngừng một lát: “... Có lẽ do phủ chúng ta nhiều dược liệu quá...” Từ khi vương gia bị thương ở chân, phủ Thụy vương đã trở thành một kho dược liệu, những dược liệu có trong hoàng cung, phủ họ đều có, thậm chí những thứ hoàng cung thiếu, phủ Thụy vương cũng không thiếu…
Lưu công công trầm ngâm trong chốc lát: "Vậy trước tiên mời Hoa thần y vào, gặp mặt một lần rồi nói." Ông ta định thông qua vương gia để trả thù hoàng thượng sao? Nhưng nếu thật sự muốn trả thù, cũng không cần phải vòng vo nhiều như vậy…
Mộc Hạ cười gượng: “Hoa thần y này tính tình vô cùng cổ quái, không phải cổ quái bình thường mà là cực kỳ quái lạ. Thuộc hạ đã sắp xếp chỗ ở cho ông ta, phải chờ đến khi tâm trạng ông ta tốt hơn mới có thể gặp.” Những gian truân trên đường đi khó mà kể hết, nhiều lần hắn chỉ mong có thể đổi việc với Xuân Sơn.
“Vậy à...” Lưu công công nghe xong thì cũng an tâm phần nào, Hoa thần y kỳ quặc mới là bình thường, càng kỳ quặc thì càng yên tâm.
“Được rồi, hãy chăm sóc ông ta cẩn thận, không được thất lễ... Thôi, tốt nhất là để ta tự mình đi.” Nói xong, ông vội vã rời đi.
Tiêu Triệt đã tiếp tục cúi đầu đọc sách, Mộc Hạ đứng đó không biết nên nói gì.
“Đi nghỉ đi.” Cuối cùng, Tiêu Triệt lên tiếng trước.
“Vâng.” Mộc Hạ lúc này mới quay người rời đi, khi đi ngang qua Xuân Sơn, Xuân Sơn khẽ nói: “Ngươi về rồi, ta rất vui.”
Mộc Hạ: "???”
Xuân Sơn trước giờ luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt lúc nào cũng ngạo mạn, sao hôm nay lại nói chuyện với giọng điệu thế này?
Mộc Hạ tới gần hắn, thấp giọng nói: "Trong phủ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Xuân Sơn lắc đầu: “Không, mọi thứ vẫn ổn.”
Mộc Hạ nghi hoặc, liếc nhìn Xuân Sơn: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Xuân Sơn bình tĩnh gật đầu: "Không có.”
Mộc Hạ nhìn hắn chằm chằm.
Xuân Sơn ngẩng cao cằm, để mặc Mộc Hạ nhìn.
Mộc Hạ nhìn một hồi không nhìn ra cái gì mới xoay người rời đi.
Xuân Sơn có gì đó không ổn.
Vương gia cũng có gì đó không ổn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.