Phủ Thụy vương.
Sau bữa tối, Lưu công công đẩy xe lăn đưa Tiêu Triệt đi dạo trong hoa viên. Người hầu cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước.
Lưu công công nói: “Chủ tử, ngày mai để thần y bắt đầu chữa bệnh nhé.” Hôm nay chủ tử chẳng nhắc đến chuyện thần y, nhìn qua chẳng có vẻ gì là sốt sắng.
Tiêu Triệt bình thản đáp: “Ông ấy bảo là không chữa được.”
Lưu công công: “Thần y đương nhiên có tài nghệ của thần tiên, lão nô tin ông ấy nhất định có thể chữa khỏi.”
Tiêu Triệt vô thức bóp nhẹ lên đôi chân không còn cảm giác: “Không ngờ ngươi cũng biết chuyện thần tiên đấy.”
Lưu công công: “…”
Nói vậy thì ông chẳng biết đáp sao cho phải.
Lưu công công khụ một tiếng lẩm bẩm, nhưng lại vừa đủ để Tiêu Triệt nghe thấy: “Thẩm công tử mời người đến chữa bệnh, chẳng lẽ không chữa bệnh lại nuôi không ông ta như thế sao? Lãng phí lương thực quá.”
Tiêu Triệt lạnh lùng nói: “Hay là ngươi đến phủ Quảng Bình hầu làm tổng quản đi.”
Lưu công công ngậm miệng.
Ông không muốn đi theo gót xuân Sơn đâu.
Sau khi đi dạo hai vòng quanh hoa viên, trời đã khuya, Lưu công công liền đẩy Tiêu Triệt quay về chính viện.
Không biết từ lúc nào mà sương mù đã giăng kín. Lưu công công lấy tấm chăn mỏng từ tay người hầu đi theo rồi đắp lên chân Tiêu Triệt.
Chứng bệnh ở chân này kỵ nhất là lạnh và ẩm.
Trong màn đêm, một bóng người hiện lên, đó là Mộc Hạ trong bộ đồ đen.
Nhìn thấy Tiêu Triệt, bước chân Mộc Hạ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2752981/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.