Thẩm Yến tựa lưng vào đó, vốn dĩ chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà lúc này lại có chút ngẩn ngơ.
Bước chân Hoa Dung loạng choạng ôm theo vò rượu, say khướt vỗ vai Thẩm Yến:
“Rượu ngon thế này, uống trà làm gì! Nào, cạn chén!”
Tay Thẩm Yến cầm chén trà thoáng khựng lại, nụ cười nhàn nhạt trên mặt cũng chợt tắt.
Nghe vậy, Lưu công công trừng mắt nhìn Hoa Dung, một thần y đang yên đang lành sao lại há mồm ra chứ.
Tay Thẩm Yến khẽ siết lại, nắm chặt lấy chén trà.
Hoa Dung nhìn biểu cảm của Thẩm Yến, trong lòng thỏa mãn. Đúng, ông cố ý.
Ông không vui, rất không vui.
Lệnh An chịu bao nhiêu khổ sở, vậy mà giờ ông phải đến chữa bệnh cho con trai của tên hoàng đế chó má kia. Trong lòng ông căm hận đến rỉ máu.
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt Tiêu Triệt, ông lại nhớ đến năm đó, cảnh tượng Lệnh An nằm dưới đất gần như không còn hơi thở.
Mà tất cả những điều này đều tại thằng nhãi Thẩm Yến kia, nếu không phải vì y, Hoa Dung cũng chẳng bước chân đến kinh thành.
Nhưng Lệnh An cứ phải giữ lời thề chó má đó, không cho ông hạ độc hai tên này nên ông không vui thì chẳng ai được vui cả.
“Những năm qua họ đã đi khắp nơi, mang về nhiều loại rượu,” Tiêu Triệt đột nhiên lên tiếng, “Nào là Tang Lạc, Đỗ Khang, Đồ Tô, Trúc Diệp Thanh, Nữ Nhi Hồng... tất cả đều được ta cất dưới hầm.”
Tiêu Triệt nâng chén trà chạm nhẹ vào chén của Thẩm Yến, bình thản nói: “Rượu là bạn vui,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753007/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.