Khi Thẩm Yến tỉnh lại, toàn thân đau đớn đến mức không chịu nổi, ngay cả hô hấp cũng thống khổ như có dao đâm. Y r.ên rỉ:“Thống, ta bị sao vậy? Sao lại đau thế này?”
Không có phản hồi.
Thẩm Yến muốn chống người ngồi dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, chỉ cần nhúc nhích chút thôi đã đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ đành khó nhọc quay đầu sang bên cạnh định gọi Tiêu Triệt.
Lại thấy Tiêu Triệt đang hoảng hốt nhìn y, bàn tay run rẩy muốn chạm vào lại không dám.
“Vân Dực?” Thẩm Yến yếu ớt mở miệng, “Ngươi sao vậy?”
“Thống? Thống?” Đồng thời Thẩm Yến cũng gọi hệ thống trong đầu.
Tiêu Triệt rốt cuộc vẫn vươn tay run rẩy vén áo y lên, giọng nói run đến nỗi gần như không thành câu: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Ta? Ta làm sao?” Thẩm Yến cảm thấy chỉ nói một câu thôi đã như tiêu hao toàn bộ khí lực, y cố sức cúi đầu nhìn nơi ánh mắt Tiêu Triệt đang dừng lại, rồi liền thấy cơ thể đầy vết sẹo của mình.
Thẩm Yến cả kinh ho dữ dội, cơn ho này như muốn lấy nửa cái mạng của y, nhưng y không có thời gian để lo cho mình, chỉ không ngừng gọi trong đầu: “Thống? Thống? Ngươi đâu rồi? Khụ khụ khụ... Thống…”
Trong lúc sợ hãi, Thẩm Yến bật gọi thành tiếng: “Thống…”
Tiêu Triệt cúi người ôm lấy y, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng y, vừa hướng ra ngoài hét lớn: “Mộc Hạ, đi gọi Hoa thần y về! Mau lên!”
Mộc Hạ lĩnh mệnh rời đi, Lưu công công nghe bên trong có chuyện liền xông vào, nhìn thấy hai người chật vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dien-ha-noi-dang-ve-noi-dien-cua-ta-rat-dep/2753037/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.